Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015
Vì anh luôn mạnh mẽ và vững vàng như thế, vì tâm hồn máu lửa ấm áp nhưng đầy cá tính luôn đong đầy từng tế bào nhân phẩm, luôn song hành cùng anh và khiến anh trở nên tốt đẹp, Marco Reus, nên dẫu có phải đi một mình, anh vẫn không đơn độc đâu. Con đường anh chọn, cách anh khẳng định mình trong mỗi đường chuyền, cách anh từng bước xây dựng, vun đắp cho nơi chốn mình yêu quý trở nên rực rỡ hơn, cách anh tồn tại và trở nên độc nhất. Nếu có một ngày mệt mỏi vì nhìn ngắm dàn sao trong giới bóng đá, chỉ cần tạm bỏ qua kĩ năng và kiếm tìm tư cách hẳn sẽ gặp anh ngay thôi, bởi từng điều thuộc về ứng xử và cách sống của anh đều lấp lánh đến lặng người.
Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015
Ít ai biết ở nhà mình được gọi là Tí Nị, phần vì ba mẹ ít gọi ở nơi đông người, phần khác mình quá thích cái tên Phương Quỳnh đến nỗi đi đâu cũng dùng nó đầu tiên. Ngày còn bé, mình hỏi mẹ tại sao đặt tên con là Tí Nị, mẹ cười bảo cho phù hợp với cái "Làng Xì Trum" của nhà mình, ngẫm lại cũng đúng nên mình không thắc mắc thêm. Nhà có ông anh lớn nhất tên Tí Nâu, sau đó là Tí Đen, Tí Xiu, đến mình, rồi Tí Hí, Tí Nghé, Tí Tin,... nghe nhỏ nhắn lông bông đáng yêu vô cùng, mấy anh em ngày bé lùn tịt lem nhem bên nhau, giận dỗi bo xì khóc lóc om sòm cả ngày, mới đấy mà mười năm.
Lớn lên học tiếng anh mới biết tên Tí Nị bắt nguồn từ Tiny, nghĩa là nhỏ bé. Lúc này mẹ bổ sung khi sinh ra mình nhỏ gọn trong tay ba mẹ, ấn tượng quá nên gọi thế luôn. Ngày còn ở Việt Nam, tuy cũng ý thức mình có đôi bàn tay với những ngón nhỏ nhắn, lọt thỏm so với bạn bè nhưng vẫn chưa cảm rõ lắm, bởi chiều cao chấp nhận được và dáng dấp cũng ở mức trung bình, không đến nỗi bé tẹo như viên kẹo hay tí hon như hạt tiêu cay, vẫn chống vững chân khi đi xe máy, vẫn tự tin mang giày thể thao không đệm, mà đâu ngờ do thế giới khi ấy còn nhỏ.
Ngày đầu đi học ở Úc, nhìn những cô gái người tây cao hơn một đầu rưỡi, tự tin sải bước với đôi chân dài và phong thái tự tin, ngắm những bạn trai châu Âu khỏe khoắn trong áo thun còn mình co ro trong lớp áo lạnh dày và tái mặt khi ngọn gió lạ thổi đến, chợt thấy cái tên Tí Nị đúng lắm, bây giờ mình nhỏ nhắn, lạc lõng giữa nơi to và càng lớn hơn do xa lạ này. Nhưng rồi mọi thứ cũng ổn khi mình dần quen, sức khỏe tốt hơn cho phép mình ăn mặc giản đơn khi trời trở lạnh, phong thái tự tin cho phép mình ăn nói cởi mở hơn, cảm giác nhỏ bé đúng cái tên cũng nhạt dần. Vòng quen biết mở rộng khiến mình bận rộn, không còn thời gian rảnh nhiều để suy nghĩ, quan tâm đến cảm giác ngày đầu tiên.
Thế nhưng khi được một đứa bạn chụp tấm hình này, mình chợt lại thấy nhỏ bé. Con đường dẫn vào trường ngập trong màu đen sóng sánh như vết loang coffee ai vụng về đánh đổ, vài ngọn đèn rất sáng nhưng không ấm, lạnh lùng điểm trang cho nơi này, vẫn thế, vẫn loại ánh sáng trắng lộng lẫy, hắt ra từ những bóng đèn đẹp đẽ ven đường, vẫn con đường sạch sẽ, yên lặng, chìm dưới hơi lạnh đã dần quen, nhưng sao xa lạ quá. Mình thật sự nhỏ bé giữa ngôi trường đủ mọi màu da này, thật sự lọt thỏm giữa thành phố hoa lệ hoành tráng này. Mong ước cái lặng yên tĩnh mịch được thay bằng vài tiếng rao dung dị hay bầu không khí ngập tràn hơi nước ẩm có chút mùi bắp nướng thơm lừng bỗng trở nên mãnh liệt, cảm giác nhớ quắt quay cái quen thuộc ào về, mình cài vội lớp áo khi cơn gió mạnh lướt ngang, chẳng có gì thay đổi sâu bên trong cô gái bé nhỏ này cả.
Lớn lên học tiếng anh mới biết tên Tí Nị bắt nguồn từ Tiny, nghĩa là nhỏ bé. Lúc này mẹ bổ sung khi sinh ra mình nhỏ gọn trong tay ba mẹ, ấn tượng quá nên gọi thế luôn. Ngày còn ở Việt Nam, tuy cũng ý thức mình có đôi bàn tay với những ngón nhỏ nhắn, lọt thỏm so với bạn bè nhưng vẫn chưa cảm rõ lắm, bởi chiều cao chấp nhận được và dáng dấp cũng ở mức trung bình, không đến nỗi bé tẹo như viên kẹo hay tí hon như hạt tiêu cay, vẫn chống vững chân khi đi xe máy, vẫn tự tin mang giày thể thao không đệm, mà đâu ngờ do thế giới khi ấy còn nhỏ.
Ngày đầu đi học ở Úc, nhìn những cô gái người tây cao hơn một đầu rưỡi, tự tin sải bước với đôi chân dài và phong thái tự tin, ngắm những bạn trai châu Âu khỏe khoắn trong áo thun còn mình co ro trong lớp áo lạnh dày và tái mặt khi ngọn gió lạ thổi đến, chợt thấy cái tên Tí Nị đúng lắm, bây giờ mình nhỏ nhắn, lạc lõng giữa nơi to và càng lớn hơn do xa lạ này. Nhưng rồi mọi thứ cũng ổn khi mình dần quen, sức khỏe tốt hơn cho phép mình ăn mặc giản đơn khi trời trở lạnh, phong thái tự tin cho phép mình ăn nói cởi mở hơn, cảm giác nhỏ bé đúng cái tên cũng nhạt dần. Vòng quen biết mở rộng khiến mình bận rộn, không còn thời gian rảnh nhiều để suy nghĩ, quan tâm đến cảm giác ngày đầu tiên.
Thế nhưng khi được một đứa bạn chụp tấm hình này, mình chợt lại thấy nhỏ bé. Con đường dẫn vào trường ngập trong màu đen sóng sánh như vết loang coffee ai vụng về đánh đổ, vài ngọn đèn rất sáng nhưng không ấm, lạnh lùng điểm trang cho nơi này, vẫn thế, vẫn loại ánh sáng trắng lộng lẫy, hắt ra từ những bóng đèn đẹp đẽ ven đường, vẫn con đường sạch sẽ, yên lặng, chìm dưới hơi lạnh đã dần quen, nhưng sao xa lạ quá. Mình thật sự nhỏ bé giữa ngôi trường đủ mọi màu da này, thật sự lọt thỏm giữa thành phố hoa lệ hoành tráng này. Mong ước cái lặng yên tĩnh mịch được thay bằng vài tiếng rao dung dị hay bầu không khí ngập tràn hơi nước ẩm có chút mùi bắp nướng thơm lừng bỗng trở nên mãnh liệt, cảm giác nhớ quắt quay cái quen thuộc ào về, mình cài vội lớp áo khi cơn gió mạnh lướt ngang, chẳng có gì thay đổi sâu bên trong cô gái bé nhỏ này cả.
"It's always good to be home"
Mình chưa đi đâu nhiều khi còn ở Việt Nam. Khi bạn bè đua nhau đi phượt thì mình gấp rút hoàn thành hồ sơ lẫn bảng điểm để sang nước ngoài, lúc chúng nó hè nhau tụ tập thành từng nhóm cắm trại qua đêm thì mình kéo vali lên máy bay ngồi tám tiếng, ngắm bầu trời đen kịt từ cửa sổ, không ý thức được máy bay đã bay xa đến đâu, chỉ biết đang rời dần, càng lúc càng xa vạn dặm cái nơi chứa chấp, nuôi dưỡng, ôm ấp, chở che mình từ bé.
Thật đáng tiếc vì Việt Nam đẹp lắm, đẹp ở những ngóc đường nhỏ và bãi biển mượt, đẹp từ nụ cười thân thương bà bán hàng đến đám trẻ miền núi cao mù sương. Càng đáng tiếc hơn mình chỉ nhớ đến những điều ấy khi đã rời xa, khi 8/3 ở nước Úc lặng yên như tờ, vài bó hoa tươi tắn để sẵn ngay ngắn thành hàng trong siêu thị, mình chợt nhớ Việt Nam với những vỉa hè trải đầy hoa bán, chạy xe dừng đèn đỏ mà nhìn mãi không thôi. Hình ảnh hoa tươi đẫm sương nằm giản dị trên tấm bạt nơi vỉa hè coi vậy mà thu hút lắm, nó không mang vẻ lạnh lùng xa cách như bên này, nó không sạch sẽ, đẹp đẽ nhưng rất thi vị, cũng như những gánh tàu hủ, súp cua, những xe há cảo, hủ tíu gõ, hoành thánh, chuối chiên với vài ba chiếc ghế nhựa cũ nằm lăn lóc. Mình và bọn bạn thường dựng xe bên cạnh, nhặt ghế ngồi duỗi chân thoải mái, một tay ôm cặp, tay kia ôm dĩa thức ăn lề đường, vừa nhai ngon lành vừa tám chuyện xuyên thời gian. Mùi bụi đường, mùi xe cộ, mùi mồ hôi lẫn trong không khí, lẫn mùi thức ăn thơm nao lòng, tất cả thật quá nhiều so với hương hoa lá giản đơn trong lành nơi này, hít đầy phổi thứ không khí dễ chịu nơi đây, trong mát ngọt ngào, nhưng thiếu vắng nhiều lắm.
Là do mình sang đây khi đã 19 - tuổi mọi người bắt đầu thận trọng với nhau, hay do cách sống lạnh lùng, thân ai nấy lo, nhà ai nấy ở đặc trưng của dân Tây mà mình thường xuyên thấy vắng vẻ. Nhiều lúc thèm ghê gớm ai đó chửi vào mặt, chửi thật lòng hay bỡn cợt cũng được, miễn quan tâm đủ để đùa như thế. Nhiều lúc ước có ai ngồi cạnh buôn chuyện thâu đêm suốt sáng hay kéo tay đi ăn bất kể ngày đêm, cùng mình làm những trò điên khùng bất tận, cùng lắng nghe những câu chuyện không đầu đuôi và kết thúc nhảm nhí. Mình lại đòi hỏi quá đáng, ở tuổi 19, 20, người ta bận rộn với những dự định và sự nghiệp, cuộc sống thoi đưa có khi nào ngừng bước, làm sao có ai dành thời gian cùng mình như những đứa đã thân quen từ ngày còn cấp 2 cấp 3 rảnh rỗi chứ? Cách sống tự lập, phóng khoáng, chuyện ai nấy giữ của người phương Tây đem lại sự tự do và tĩnh lặng không tưởng, ban đầu mình nghĩ rất hợp, do mình là đứa không ưa ồn ào, náo nhiệt, chỉ thích một góc đọc sách và viết lách thôi. Nhưng không toàn phần như thế, thật khó tin khi lắm lúc mình nhớ da diết bọn bạn lớn giọng hay oang oang bên tai, hay đập vai đau điếng hay vò đầu đến bết tóc, bên này yên quá, không ai giỡn với mình, không ai hét vào tai mình vì người ta lịch sự mà, không ai động viên quá khích như bọn nó. Được rồi, mình thua, mình thừa nhận mình tham lam, cái gì cũng nhớ, cái gì cũng muốn.
19 tuổi, mình rời khỏi nơi ấm êm, lật trang mới và tỉ mỉ, cẩn trọng viết từng dòng cho cuộc đời. Mình không hối hận vì rời đi xa, mình quản lí cuộc sống khá tốt, các mối quan hệ cơ bản vẫn vào guồng, dự định tương lai vẫn đủ đầy và sáng láng nếu mình cố gắng đến cùng như đã tính. Đã có lúc những bận rộn và thú vị nơi xa lạ này làm mình quên béng cái thành phố ồn ào, bát nháo ở nhà, nhiều khi niềm háo hức và ngưỡng mộ nơi nước bạn văn minh, đẹp đẽ, tĩnh lặng cũng làm mờ hình ảnh những con phố tấp nập kẻ qua người qua kẻ lại, những gánh hàng bày khắp vỉa hè hay những nụ cười chân chất dễ dàng bắt gặp mọi nơi. Nhưng khi chỉ còn một mình, khi cơn gió chuyển mùa lạnh lùng phất ngang, khi màn đêm kiều diễm khoe khoang chiếc áo đen huyền điểm chút vệt sáng rực rỡ, khi thư viện lớn thưa bớt sinh viên, khi con đường về chỉ một mình giữa màn mưa lất phất, khi ấy, mình ý thức sự nhỏ bé lẫn nỗi nhớ niềm thương chưa bao giờ thật sự tan đi, mình nhớ gia đình, nhớ thành phố như một hộp thủy tinh chứa đựng quá nhiều hình ảnh. Làm sao không nhớ khi nó thật đặc trưng và đong đầy kỉ niệm, làm sao yêu Sydney hơn khi mình lỡ thương nơi quen thuộc kia quá?
Thế thôi, gửi thành phố nhiều màu lắm thanh đủ vị của tôi.
Từ một Sydney trong lành đến vắng lặng.
Categories: Nhật kí lãng đãng
Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015
- Bình thường mình rất ít review manga dù đọc hơi bị nhiều, nhưng bộ này thôi thúc mình phải viết ngay cái gì cho nó, thôi thì đoạn đầu là review, đoạn sau là cảm nhận dài dòng vậy-
Tên truyện: Kimi No Iru Machi (The town where you live - Thành phố nơi có em)
Tác giả: Kouji Seo
Nội dung: Mở đầu bình thường và dễ đoán như bao bộ shoujo thuộc thể loại school life khác. Bản thân mình nghĩ shoujo ăn nhau chủ yếu ở cách triển khai tình tiết, diễn biến tâm lí nhân vật sâu sắc, chạm được vào tâm tư người đọc chứ nội dung trước giờ khá ít bộ tạo được sự bức phá. Có lẽ vì vậy mình khá thích đọc shoujo, đặc biệt những bộ thể hiện cảm xúc rõ ràng thế này, bao nhiêu lần mình lạc trong dòng suy nghĩ của nhân vật, đau lòng cho họ, xót xa cho tình cảm phân tán của họ, không phải ngòi bút của ai cũng làm dậy sóng đến vậy, và thật may mắn khi Seo-sensei thành công.
Yuzuki Eba phải lòng Haruto trong lễ hội mùa hè tại Hiroshima khi cả hai còn cấp 1. Nhiều năm sau, Eba bỏ lại gia đình, bạn bè tại Tokyo phồn hoa để học cấp 3 tại vùng quê Hiroshima hoang vắng, ở nhờ nhà người quen của bố - gia đình Kirishima, cũng là nhà Haruto. Đáng tiếc cậu thiếu niên trung học Haruto giờ đây đã quên béng chuyện xưa, thậm chí còn đang phải lòng cô bạn Kanzaki xinh xắn cùng lớp. Về phần Eba, cô giấu nhẹm chuyện ngày bé, để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên cũng như khởi đầu lại với chàng trai cô vẫn yêu mến.
Đơn giản thế thôi, nhưng cũng từ đây bộ manga họa lên những tình tiết rất đẹp. Đoạn đầu truyện, tức là từ khoảnh khắc Eba xuất hiện trước nhà Kirishima với nụ cười tươi rói, ngồi sau yên xe cậu nhún nhảy đầy thú vị, cùng cậu trải qua tháng ngày học đường với tình cảm đan xen, nhập nhằng dành cho Kanzaki - cô gái khéo léo, giỏi giang, xinh đẹp nổi tiếng cùng 2 người bạn thân Akari và Takagi, những tháng ngày học sinh đầy thi vị trên nền phong cảnh miền quê Hiroshima, cho đến khi Eba ngập ngừng nói lời chia tay và trở về Tokyo hoa lệ sau khi giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn gia đình, được nhiều nhận xét là đẹp nhất, đáng xem nhất vì mỗi chi tiết đều bật lên sự bất ngờ. Đơn giản ở giai đoạn này, tâm tính lẫn tình cảm nhân vật chưa ổn định, rất giống chúng ta. Mỗi người đều có giai đoạn trung học đầy mâu thuẫn, tình cảm chuyển từ người này sang kẻ khác nhanh không tưởng, đôi khi pha lẫn giữa ngưỡng mộ và yêu thương, nhập nhằng giữa cởi mở và dễ dãi. Haruto một mực cho rằng mình thích Kanzaki từ nhiều năm trước, nhưng vẫn rung động khi được Eba hôn hay khi nghe cô thừa nhận tình cảm. Cô nàng Kanzaki lộng lẫy, tự tin, giỏi giang vẫn đầy tự ái và buồn bã khi nhìn cậu bạn mình thương quan tâm Eba mỗi ngày. Và chính Yuzuki Eba, cô gái mở đầu mọi thứ khi đột nhiên chuyển xuống vùng quê và tiếp cận Haruto, song song đó lại chủ ý tôn trọng cảm xúc của cậu, không dồn dập tấn công, nhẹ nhàng khéo léo vun đắp cho Haruto và Kanzaki nhưng lại chưa bao giờ giấu diếm cảm xúc của chân thật của mình. Họ chưa suy nghĩ kĩ càng, chưa lường trước những tổn thương, đôi khi hành xử quá non nớt, vụng về giữa những kẹp kiềm phức tạp trong mối quan hệ. Tuy nhiên, đó chính là cuộc sống, là chuyển động cảm xúc giao nhau giữa những con người xa lạ. Độ tuổi vô tư vô lo ấy không kéo dài mãi, nó ngây dại, đôi khi phản diện, là đầu chốt của mọi sai lầm lẫn đổi thay, nhưng ai nhìn lại mà không quý nó chứ. Càng lớn chúng ta càng mất đi tính liều lĩnh, dần trở nên thận trọng hơn, mấy ai dám chạy theo điều mình mong mỏi khi đã trưởng thành? Đơn giản khi năm tháng để lại dấu chân trên kí ức, tâm hồn và suy nghĩ của mỗi con người, nó cũng dặm thêm vài gia vị, màu sắc, khiến suy nghĩ luống màu chính chắn, khiến cảm xúc dần bớt sục sôi, và đấy, cũng chính là lúc cái đầu lạnh và trái tim nguội lên tiếng. Tuổi trẻ và những bồng bột lùi hẳn phía sau. Thật may mắn, trải qua những ngày yên ả thiếu thời, cuối cùng nhân vật nam chính- Haruto đã đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời ở giai đoạn gần cuối - một quyết định đủ liều lĩnh và khó chịu để người lớn không nghĩ đến, đồng thời cũng chính chắn, trưởng thành ở mức độ trẻ con sẽ không mường tượng nổi.
Như tên truyện: "Thành phố nơi có em", tình tiết mình thích nhất, cảm động nhất và đọc lại nhiều nhất là giai đoạn từ khi Haruto quyết định chuyển trường, sống hẳn ở Tokyo nhằm tìm hiểu nguyên nhân chia tay thật sự của Eba. Cả câu chuyện là nhiều lần Haruto đuổi theo Eba, khi thì từ Hiroshima lên Tokyo, khi thì trong tâm thức và tình cảm. Đó là 4 năm trời dài đằng đẵng chạy theo bóng hình cô gái với mái tóc dài và nụ cười ấm áp, đó là những ngày nỗ lực không mệt mỏi, không màng cô đơn chỉ để ôm cô trong vòng tay. Những ngày tháng ấy không nhuộm màu bi lụy chút nào, xoay quanh chàng trai người Hiroshima khéo nấu ăn, điềm đạm và tốt bụng ấy luôn ngập tràn biến cố và mối quan hệ, nhưng Eba luôn ở trung tâm, luôn xoay chuyển mọi thứ tưởng chừng vững chắc chỉ với một lần xuất hiện của mình. Nhiều nhận xét cho rằng, nhân vật nữ chính gây ra những đau đớn không cần có, nhưng với mình, Eba chẳng làm gì to tát cả. Những đổ vỡ chính là do Haruto xô lấy, cậu đạp nát mọi thứ để vươn lại gần cô, bởi vì cô quá quan trọng với cậu ấy.
"Soko e yuku yo kimi no iru machi"
Em à anh cũng đang đi đây, đi đến thành phố nơi em ở đấy
Haruto chấp nhận những giận dỗi nơi bạn bè ngày cậu quyết rời họ để đến Tokyo. Làm sao không hờn khi thằng bạn nối khố bỏ mặc mình lên một nơi xa lạ đầy thử thách chỉ vì một con nhỏ mới quen? Làm sao không lo lắng khi nó một thân một mình nơi Tokyo hoa lệ nhiều cạm bẫy còn con bé kia thì đã chính thức viết thư nói có bạn trai mới? Mình cũng cùng cảm xúc khi đọc đến trang Eba nói với Haruto rằng cô đã có bạn trai, rằng hãy quên cô ngay đi sau rất nhiều nỗ lực kiếm tìm của cậu, mình đã rất tức Yuzuki Eba dù biết chắc chắn có uẩn khúc. Phải, nét vẽ tài tình thể hiện cảm xúc qua đôi mắt không phải biệt tài duy nhất các mangaka sở hữu, chính cách xây dựng tình huống, đóng mở khéo léo đã làm nên đủ cung bậc cảm xúc khi đọc. Haruto bỏ mọi thứ chạy theo cô gái cậu yêu thương, lạc ở thành phố xa lạ này, ngay từ lúc xách vali đi cậu đã quá dũng cảm, có lẽ vậy, nên một lời nói phũ phàng trong nét mặt buồn rười rượi của cô ấy không đánh gục nổi cậu. Haruto quay lưng ra về trong màu nắng chiều man mác ấy, nhưng trái tim cậu không ngưng lại dù tâm trí đã nhục nhã, mệt mỏi đến đầu hàng.
“Kimi no kokoro ga boku wo yonde iru no ga
Kikoeru kara”
“Bởi vì anh luôn nghe tiếng em gọi tên anh mà”
Toàn bộ câu chuyện được giải thích gọn ghẽ, dễ hiểu với sự xuất hiện của cậu bạn si tình đang bệnh nặng Kyosuke. Quan trọng hơn cả, sau cái chết của con người mạnh mẽ ấy - bạn tốt của cả Eba lẫn Haruto, kẻ luôn dành cho Haruto niềm tin và sự ủng hộ vô bờ, sẵn lòng giúp đỡ cậu trong những ngày đầu bơ vơ nơi Tokyo hoa lệ, và trên hết, là người yêu Eba hết lòng. Cậu ta ra đi, biến mất khỏi cuộc đời, để lại khoảng trống "mơ ước" giữa Eba và Haruto. Tuy nhiên lần nữa những cảm xúc tréo ngoe xuất hiện, họ buộc rời xa nhau vì mặc cảm tội lỗi với cậu bạn vừa khuất. Eba khóc hết nước mắt trong đám tang, còn Haruto ôm khư khư chiếc mũ bảo hiểm cùng lời nhắn cuối cùng. Kyosuke không phải loại người ích kỉ khư khư giữ Eba bên mình, cậu đứng giữa tình yêu của họ nhưng chưa khi nào trở thành phản diện nhờ cá tính rõ ràng và lòng tốt nổi bật.
Vậy là sau tất cả, người được đeo đuổi bởi 2 chàng trai, người tưởng như được che chở nhiều nhất lại là người chịu đựng nhiều nhất. Eba cắn răng viết thư chia tay Haruto để tròn vai bên cậu bạn bệnh tật, rồi cũng khó khăn như thế, chấp nhận thật tế cậu ta ra đi, rồi cũng mệt mỏi đến vậy khi phải lần nữa rời xa Haruto vì những gì đã xảy ra, nhìn cậu thành đôi cùng người khác.
Haruto đã từ bỏ Eba vào khoảnh khắc cô gần cậu nhất. Cậu luôn tuyên chiến với Kyosuke vì cô, buông bỏ mọi thứ vì cô, cũng chính thế, đủ tôn trọng và tinh tế để Eba được yên sau những đổ vỡ quá lớn. Cái chết là tổn thất, là mất mát không gì bù đắp được, nhất là với cô gái coi trọng tình nghĩa như Eba. Chính vì thế cậu thả cô đi, cầu mong Eba tự do tìm một bến bờ hoàn toàn mới, quên hẳn những ngang trái ám ảnh khủng khiếp xảy ra gần đây. Cậu bắt đầu mối quan hệ với Asuka như việc uống viên aspirin xoa tan nhức mỏi – một cô gái mạnh mẽ, luôn vui tươi và cá tính, khác hẳn vẻ dịu dàng nơi Eba. Mọi thứ tưởng chừng êm ả khi Asuka vô cùng tin tưởng Haruto, cậu cũng tìm thấy yên bình nơi cô ấy. Họ có vẻ đã tìm được hạnh phúc, đến nỗi có lúc nghĩ đến Eba, lòng cậu lặng như sông trôi, cậu quên cô rồi, hay ít nhất cũng không yêu cô mãnh liệt như trước.
Nhưng không, khoảnh khắc Eba xuất hiện ở cửa hàng tiện ích nơi cậu làm việc, ngày gặp lại cô ở bữa họp mặt làm quen, những cảm xúc lại nhảy loi choi khó tả. Mình cũng từng như vậy, khi chia tay bạn trai, mình quay đi khóc một ngày dài và tự thả mọi chuyện vào quá khứ, cố gắng bình thản. Nhưng sau đó cùng cậu ấy xem phim với lớp và chạy cùng đường về nhà, mọi suy nghĩ giấu diếm chợt mở bung, mình thèm ngồi sau lưng cậu ấy như ngày trước chứ không phải mỗi đứa một xe lạnh lùng thế này. Chỉ tiếc bạn trai mình sẽ không bỏ mọi thứ vì mình như Haruto sẽ làm, chỉ tiếc cậu ấy không còn yêu mình nữa, còn Haruto thì mãi mãi, luôn luôn yêu Eba.
"No matter what kind of matter awaits for me
I don't really mind at all"
Dù có chuyện gì chờ trước mắt, anh cũng không quan tâm đâu em à.
Tình tiết Haruto chấp nhận chia tay Asuka vì Eba quả thật gây ra làn sóng trong các diễn đàn. Mọi người chỉ trích cách xây dựng tình tiết của tác giả khi cho Eba vào trung tâm và đẩy câu chuyện vào phi thật tế. Tuy nhiên, cá nhân mình thấy đây không phải bước ngoặc, mà là bước đi hợp lí, nó khớp với tính cách của Haruto và cũng không đẩy nội dung vào tình trạng drama lối mòn. Liệu một người hi sinh quê hương và bạn bè cho Eba có bỏ qua cơ hội lần nữa có Eba trong tay hay không? Nếu Haruto là một người nghĩ cho người khác nhiều hơn Eba, hẳn cậu đã ở lại Hiroshima khi hai người bạn thân từ nhỏ thiếu điều muốn từ mặt. Haruto đã đến bên Eba lần nữa, sau nhiều ngày đuổi theo hình ảnh, suy nghĩ mơ hồ về cô ngay khi đang bên cạnh Asuka. Cậu lần nữa tìm thấy tình yêu đẹp đẽ khi có Eba bên cạnh, dẫu phải dọn ra sống riêng, dẫu vấp phải sự khinh bỉ, chán nản từ bạn bè...
“Asuka cũng là bạn của tớ, cậu hành động quá đáng rồi Haruto”
“Chúng ta kết thúc ở đây”
“Em đã yêu anh, tin tưởng anh hơn mọi thứ”
“Hạnh phúc lấy từ đau đớn của người khác cũng sẽ tiêu tan thôi”
“Nếu ngày ấy em chấp nhận đi du lịch, liệu anh có chia tay không?”
“Anh nghĩ mình rồi sẽ lại yêu Eba thôi”
Câu trả lời làm mọi thứ rơi vào im lặng. Mình thương Asuka, cô gái mạnh mẽ, kiên cường đã phải rớt nước mắt hàng dài khi nghe người yêu khẳng định sự thật đắng nghét. Nỗi đau ấy hơn ai hết Haruto và Eba hiểu, cảm nhận rõ ràng trong những ngày họ xa nhau. Quyết định lần này chà đạp lên tình cảm của người con gái khác, Haruto chấp nhận sự xa lánh, khinh bỉ từ bạn bè thân thiết, còn Eba chịu nỗi dằn vặt không nguôi vì cướp đi hạnh phúc từ người bạn tốt. Có lẽ vì vậy họ ở bên nhau, vừa khớp và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Haruto, có nhận ra cách cậu đuổi theo Eba quá đẹp đẽ hay không? Hình ảnh cậu cùng Eba trở về Tokyo khi cô chán nản gia đình, khi cả hai còn là thiếu niên thừa hơi cạn suy nghĩ, hình ảnh chàng trai vùng quê tất tả giữa sân ga lớn vì lo lắng cho cô bạn cùng nhà luôn khiến mình cảm động. Ngày cậu háo hức chuẩn bị mọi thứ, cùng lớp tham quan Tokyo nhằm lén gặp Eba, khoảnh khắc nụ cười vụt tắt khi cậu phát hiện lá thư chia tay gọn gàng của cô trong giỏ quà, ngày Haruto lại lần nữa bỏ qua Kanzaki đang bày tỏ tình cảm, quyết tâm đến Tokyo kiếm tìm Eba, và khi Eba cười hạnh phúc cùng cậu bạn bất hạnh, Haruto lần nữa tìm cách giật cô về bên, bất chấp cảm xúc, đạo đức thường ngày. Nhưng khi nhận ra Eba có nhiều trăn trở và khó xử trong lòng sau cái chết đấy, cậu lại buông cô ra, buông nhẹ nhàng và dứt khoác chỉ để Eba được hạnh phúc trọn vẹn. Chưa hết, mãi nhiều năm sau, cậu sẵn sàng đập nát mọi thứ êm đẹp sau lưng để giữ tay Eba trên con đường trơn ướt, xoa dịu tâm hồn cô đơn, vỡ tan vì phải chịu đựng quá nhiều của cô. Cậu có thể là kẻ ngu ngốc, dại dột trong mắt gia đình và bạn bè, nhưng quả xứng đáng một anh hùng trong tình cảm cá nhân.
Trong cuộc đời Haruto chỉ có Eba làm trung tâm, cô quá quan trọng, việc cô ra đi quá khó chấp nhận, trừ khi nó đem lại hạnh phúc, còn không đừng hi vọng cậu dễ dàng để nó xảy ra. Một tình cảm cao quý, đáng trân trọng, nhất là khi nó không từ trên trời rơi xuống. Để dâng tình yêu ấy cho Eba, Haruto đã năm lần bảy lượt ngập trong tuyệt vọng và cô đơn, đã nhiều phen hi sinh bản thân và gia đình, thậm chí phá vỡ hạnh phúc vốn đã thành hình trước mắt cùng cô bạn gái tốt bụng. Bỏ lại bình yên chưa bao giờ là dễ dàng, chỉ cần nghĩ đến mọi thứ có thể không yên ả, tốt đẹp như thế nữa là đủ chùn chân, đằng này, rất nhiều lần Haruto làm thế để có được Eba, không cần cậu phải quá tốt đẹp hay giỏi giang, chính sự hi sinh không suy nghĩ, ngại ngùng đấy quá đủ làm nên Haruto rồi.
Tên truyện: Kimi No Iru Machi (The town where you live - Thành phố nơi có em)
Tác giả: Kouji Seo
Nội dung: Mở đầu bình thường và dễ đoán như bao bộ shoujo thuộc thể loại school life khác. Bản thân mình nghĩ shoujo ăn nhau chủ yếu ở cách triển khai tình tiết, diễn biến tâm lí nhân vật sâu sắc, chạm được vào tâm tư người đọc chứ nội dung trước giờ khá ít bộ tạo được sự bức phá. Có lẽ vì vậy mình khá thích đọc shoujo, đặc biệt những bộ thể hiện cảm xúc rõ ràng thế này, bao nhiêu lần mình lạc trong dòng suy nghĩ của nhân vật, đau lòng cho họ, xót xa cho tình cảm phân tán của họ, không phải ngòi bút của ai cũng làm dậy sóng đến vậy, và thật may mắn khi Seo-sensei thành công.
Yuzuki Eba phải lòng Haruto trong lễ hội mùa hè tại Hiroshima khi cả hai còn cấp 1. Nhiều năm sau, Eba bỏ lại gia đình, bạn bè tại Tokyo phồn hoa để học cấp 3 tại vùng quê Hiroshima hoang vắng, ở nhờ nhà người quen của bố - gia đình Kirishima, cũng là nhà Haruto. Đáng tiếc cậu thiếu niên trung học Haruto giờ đây đã quên béng chuyện xưa, thậm chí còn đang phải lòng cô bạn Kanzaki xinh xắn cùng lớp. Về phần Eba, cô giấu nhẹm chuyện ngày bé, để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên cũng như khởi đầu lại với chàng trai cô vẫn yêu mến.
Đơn giản thế thôi, nhưng cũng từ đây bộ manga họa lên những tình tiết rất đẹp. Đoạn đầu truyện, tức là từ khoảnh khắc Eba xuất hiện trước nhà Kirishima với nụ cười tươi rói, ngồi sau yên xe cậu nhún nhảy đầy thú vị, cùng cậu trải qua tháng ngày học đường với tình cảm đan xen, nhập nhằng dành cho Kanzaki - cô gái khéo léo, giỏi giang, xinh đẹp nổi tiếng cùng 2 người bạn thân Akari và Takagi, những tháng ngày học sinh đầy thi vị trên nền phong cảnh miền quê Hiroshima, cho đến khi Eba ngập ngừng nói lời chia tay và trở về Tokyo hoa lệ sau khi giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn gia đình, được nhiều nhận xét là đẹp nhất, đáng xem nhất vì mỗi chi tiết đều bật lên sự bất ngờ. Đơn giản ở giai đoạn này, tâm tính lẫn tình cảm nhân vật chưa ổn định, rất giống chúng ta. Mỗi người đều có giai đoạn trung học đầy mâu thuẫn, tình cảm chuyển từ người này sang kẻ khác nhanh không tưởng, đôi khi pha lẫn giữa ngưỡng mộ và yêu thương, nhập nhằng giữa cởi mở và dễ dãi. Haruto một mực cho rằng mình thích Kanzaki từ nhiều năm trước, nhưng vẫn rung động khi được Eba hôn hay khi nghe cô thừa nhận tình cảm. Cô nàng Kanzaki lộng lẫy, tự tin, giỏi giang vẫn đầy tự ái và buồn bã khi nhìn cậu bạn mình thương quan tâm Eba mỗi ngày. Và chính Yuzuki Eba, cô gái mở đầu mọi thứ khi đột nhiên chuyển xuống vùng quê và tiếp cận Haruto, song song đó lại chủ ý tôn trọng cảm xúc của cậu, không dồn dập tấn công, nhẹ nhàng khéo léo vun đắp cho Haruto và Kanzaki nhưng lại chưa bao giờ giấu diếm cảm xúc của chân thật của mình. Họ chưa suy nghĩ kĩ càng, chưa lường trước những tổn thương, đôi khi hành xử quá non nớt, vụng về giữa những kẹp kiềm phức tạp trong mối quan hệ. Tuy nhiên, đó chính là cuộc sống, là chuyển động cảm xúc giao nhau giữa những con người xa lạ. Độ tuổi vô tư vô lo ấy không kéo dài mãi, nó ngây dại, đôi khi phản diện, là đầu chốt của mọi sai lầm lẫn đổi thay, nhưng ai nhìn lại mà không quý nó chứ. Càng lớn chúng ta càng mất đi tính liều lĩnh, dần trở nên thận trọng hơn, mấy ai dám chạy theo điều mình mong mỏi khi đã trưởng thành? Đơn giản khi năm tháng để lại dấu chân trên kí ức, tâm hồn và suy nghĩ của mỗi con người, nó cũng dặm thêm vài gia vị, màu sắc, khiến suy nghĩ luống màu chính chắn, khiến cảm xúc dần bớt sục sôi, và đấy, cũng chính là lúc cái đầu lạnh và trái tim nguội lên tiếng. Tuổi trẻ và những bồng bột lùi hẳn phía sau. Thật may mắn, trải qua những ngày yên ả thiếu thời, cuối cùng nhân vật nam chính- Haruto đã đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời ở giai đoạn gần cuối - một quyết định đủ liều lĩnh và khó chịu để người lớn không nghĩ đến, đồng thời cũng chính chắn, trưởng thành ở mức độ trẻ con sẽ không mường tượng nổi.
Như tên truyện: "Thành phố nơi có em", tình tiết mình thích nhất, cảm động nhất và đọc lại nhiều nhất là giai đoạn từ khi Haruto quyết định chuyển trường, sống hẳn ở Tokyo nhằm tìm hiểu nguyên nhân chia tay thật sự của Eba. Cả câu chuyện là nhiều lần Haruto đuổi theo Eba, khi thì từ Hiroshima lên Tokyo, khi thì trong tâm thức và tình cảm. Đó là 4 năm trời dài đằng đẵng chạy theo bóng hình cô gái với mái tóc dài và nụ cười ấm áp, đó là những ngày nỗ lực không mệt mỏi, không màng cô đơn chỉ để ôm cô trong vòng tay. Những ngày tháng ấy không nhuộm màu bi lụy chút nào, xoay quanh chàng trai người Hiroshima khéo nấu ăn, điềm đạm và tốt bụng ấy luôn ngập tràn biến cố và mối quan hệ, nhưng Eba luôn ở trung tâm, luôn xoay chuyển mọi thứ tưởng chừng vững chắc chỉ với một lần xuất hiện của mình. Nhiều nhận xét cho rằng, nhân vật nữ chính gây ra những đau đớn không cần có, nhưng với mình, Eba chẳng làm gì to tát cả. Những đổ vỡ chính là do Haruto xô lấy, cậu đạp nát mọi thứ để vươn lại gần cô, bởi vì cô quá quan trọng với cậu ấy.
"Soko e yuku yo kimi no iru machi"
Em à anh cũng đang đi đây, đi đến thành phố nơi em ở đấy
Haruto chấp nhận những giận dỗi nơi bạn bè ngày cậu quyết rời họ để đến Tokyo. Làm sao không hờn khi thằng bạn nối khố bỏ mặc mình lên một nơi xa lạ đầy thử thách chỉ vì một con nhỏ mới quen? Làm sao không lo lắng khi nó một thân một mình nơi Tokyo hoa lệ nhiều cạm bẫy còn con bé kia thì đã chính thức viết thư nói có bạn trai mới? Mình cũng cùng cảm xúc khi đọc đến trang Eba nói với Haruto rằng cô đã có bạn trai, rằng hãy quên cô ngay đi sau rất nhiều nỗ lực kiếm tìm của cậu, mình đã rất tức Yuzuki Eba dù biết chắc chắn có uẩn khúc. Phải, nét vẽ tài tình thể hiện cảm xúc qua đôi mắt không phải biệt tài duy nhất các mangaka sở hữu, chính cách xây dựng tình huống, đóng mở khéo léo đã làm nên đủ cung bậc cảm xúc khi đọc. Haruto bỏ mọi thứ chạy theo cô gái cậu yêu thương, lạc ở thành phố xa lạ này, ngay từ lúc xách vali đi cậu đã quá dũng cảm, có lẽ vậy, nên một lời nói phũ phàng trong nét mặt buồn rười rượi của cô ấy không đánh gục nổi cậu. Haruto quay lưng ra về trong màu nắng chiều man mác ấy, nhưng trái tim cậu không ngưng lại dù tâm trí đã nhục nhã, mệt mỏi đến đầu hàng.
“Kimi no kokoro ga boku wo yonde iru no ga
Kikoeru kara”
“Bởi vì anh luôn nghe tiếng em gọi tên anh mà”
Toàn bộ câu chuyện được giải thích gọn ghẽ, dễ hiểu với sự xuất hiện của cậu bạn si tình đang bệnh nặng Kyosuke. Quan trọng hơn cả, sau cái chết của con người mạnh mẽ ấy - bạn tốt của cả Eba lẫn Haruto, kẻ luôn dành cho Haruto niềm tin và sự ủng hộ vô bờ, sẵn lòng giúp đỡ cậu trong những ngày đầu bơ vơ nơi Tokyo hoa lệ, và trên hết, là người yêu Eba hết lòng. Cậu ta ra đi, biến mất khỏi cuộc đời, để lại khoảng trống "mơ ước" giữa Eba và Haruto. Tuy nhiên lần nữa những cảm xúc tréo ngoe xuất hiện, họ buộc rời xa nhau vì mặc cảm tội lỗi với cậu bạn vừa khuất. Eba khóc hết nước mắt trong đám tang, còn Haruto ôm khư khư chiếc mũ bảo hiểm cùng lời nhắn cuối cùng. Kyosuke không phải loại người ích kỉ khư khư giữ Eba bên mình, cậu đứng giữa tình yêu của họ nhưng chưa khi nào trở thành phản diện nhờ cá tính rõ ràng và lòng tốt nổi bật.
Vậy là sau tất cả, người được đeo đuổi bởi 2 chàng trai, người tưởng như được che chở nhiều nhất lại là người chịu đựng nhiều nhất. Eba cắn răng viết thư chia tay Haruto để tròn vai bên cậu bạn bệnh tật, rồi cũng khó khăn như thế, chấp nhận thật tế cậu ta ra đi, rồi cũng mệt mỏi đến vậy khi phải lần nữa rời xa Haruto vì những gì đã xảy ra, nhìn cậu thành đôi cùng người khác.
Haruto đã từ bỏ Eba vào khoảnh khắc cô gần cậu nhất. Cậu luôn tuyên chiến với Kyosuke vì cô, buông bỏ mọi thứ vì cô, cũng chính thế, đủ tôn trọng và tinh tế để Eba được yên sau những đổ vỡ quá lớn. Cái chết là tổn thất, là mất mát không gì bù đắp được, nhất là với cô gái coi trọng tình nghĩa như Eba. Chính vì thế cậu thả cô đi, cầu mong Eba tự do tìm một bến bờ hoàn toàn mới, quên hẳn những ngang trái ám ảnh khủng khiếp xảy ra gần đây. Cậu bắt đầu mối quan hệ với Asuka như việc uống viên aspirin xoa tan nhức mỏi – một cô gái mạnh mẽ, luôn vui tươi và cá tính, khác hẳn vẻ dịu dàng nơi Eba. Mọi thứ tưởng chừng êm ả khi Asuka vô cùng tin tưởng Haruto, cậu cũng tìm thấy yên bình nơi cô ấy. Họ có vẻ đã tìm được hạnh phúc, đến nỗi có lúc nghĩ đến Eba, lòng cậu lặng như sông trôi, cậu quên cô rồi, hay ít nhất cũng không yêu cô mãnh liệt như trước.
Nhưng không, khoảnh khắc Eba xuất hiện ở cửa hàng tiện ích nơi cậu làm việc, ngày gặp lại cô ở bữa họp mặt làm quen, những cảm xúc lại nhảy loi choi khó tả. Mình cũng từng như vậy, khi chia tay bạn trai, mình quay đi khóc một ngày dài và tự thả mọi chuyện vào quá khứ, cố gắng bình thản. Nhưng sau đó cùng cậu ấy xem phim với lớp và chạy cùng đường về nhà, mọi suy nghĩ giấu diếm chợt mở bung, mình thèm ngồi sau lưng cậu ấy như ngày trước chứ không phải mỗi đứa một xe lạnh lùng thế này. Chỉ tiếc bạn trai mình sẽ không bỏ mọi thứ vì mình như Haruto sẽ làm, chỉ tiếc cậu ấy không còn yêu mình nữa, còn Haruto thì mãi mãi, luôn luôn yêu Eba.
"No matter what kind of matter awaits for me
I don't really mind at all"
Dù có chuyện gì chờ trước mắt, anh cũng không quan tâm đâu em à.
Tình tiết Haruto chấp nhận chia tay Asuka vì Eba quả thật gây ra làn sóng trong các diễn đàn. Mọi người chỉ trích cách xây dựng tình tiết của tác giả khi cho Eba vào trung tâm và đẩy câu chuyện vào phi thật tế. Tuy nhiên, cá nhân mình thấy đây không phải bước ngoặc, mà là bước đi hợp lí, nó khớp với tính cách của Haruto và cũng không đẩy nội dung vào tình trạng drama lối mòn. Liệu một người hi sinh quê hương và bạn bè cho Eba có bỏ qua cơ hội lần nữa có Eba trong tay hay không? Nếu Haruto là một người nghĩ cho người khác nhiều hơn Eba, hẳn cậu đã ở lại Hiroshima khi hai người bạn thân từ nhỏ thiếu điều muốn từ mặt. Haruto đã đến bên Eba lần nữa, sau nhiều ngày đuổi theo hình ảnh, suy nghĩ mơ hồ về cô ngay khi đang bên cạnh Asuka. Cậu lần nữa tìm thấy tình yêu đẹp đẽ khi có Eba bên cạnh, dẫu phải dọn ra sống riêng, dẫu vấp phải sự khinh bỉ, chán nản từ bạn bè...
“Asuka cũng là bạn của tớ, cậu hành động quá đáng rồi Haruto”
“Chúng ta kết thúc ở đây”
“Em đã yêu anh, tin tưởng anh hơn mọi thứ”
“Hạnh phúc lấy từ đau đớn của người khác cũng sẽ tiêu tan thôi”
“Nếu ngày ấy em chấp nhận đi du lịch, liệu anh có chia tay không?”
“Anh nghĩ mình rồi sẽ lại yêu Eba thôi”
Câu trả lời làm mọi thứ rơi vào im lặng. Mình thương Asuka, cô gái mạnh mẽ, kiên cường đã phải rớt nước mắt hàng dài khi nghe người yêu khẳng định sự thật đắng nghét. Nỗi đau ấy hơn ai hết Haruto và Eba hiểu, cảm nhận rõ ràng trong những ngày họ xa nhau. Quyết định lần này chà đạp lên tình cảm của người con gái khác, Haruto chấp nhận sự xa lánh, khinh bỉ từ bạn bè thân thiết, còn Eba chịu nỗi dằn vặt không nguôi vì cướp đi hạnh phúc từ người bạn tốt. Có lẽ vì vậy họ ở bên nhau, vừa khớp và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Haruto, có nhận ra cách cậu đuổi theo Eba quá đẹp đẽ hay không? Hình ảnh cậu cùng Eba trở về Tokyo khi cô chán nản gia đình, khi cả hai còn là thiếu niên thừa hơi cạn suy nghĩ, hình ảnh chàng trai vùng quê tất tả giữa sân ga lớn vì lo lắng cho cô bạn cùng nhà luôn khiến mình cảm động. Ngày cậu háo hức chuẩn bị mọi thứ, cùng lớp tham quan Tokyo nhằm lén gặp Eba, khoảnh khắc nụ cười vụt tắt khi cậu phát hiện lá thư chia tay gọn gàng của cô trong giỏ quà, ngày Haruto lại lần nữa bỏ qua Kanzaki đang bày tỏ tình cảm, quyết tâm đến Tokyo kiếm tìm Eba, và khi Eba cười hạnh phúc cùng cậu bạn bất hạnh, Haruto lần nữa tìm cách giật cô về bên, bất chấp cảm xúc, đạo đức thường ngày. Nhưng khi nhận ra Eba có nhiều trăn trở và khó xử trong lòng sau cái chết đấy, cậu lại buông cô ra, buông nhẹ nhàng và dứt khoác chỉ để Eba được hạnh phúc trọn vẹn. Chưa hết, mãi nhiều năm sau, cậu sẵn sàng đập nát mọi thứ êm đẹp sau lưng để giữ tay Eba trên con đường trơn ướt, xoa dịu tâm hồn cô đơn, vỡ tan vì phải chịu đựng quá nhiều của cô. Cậu có thể là kẻ ngu ngốc, dại dột trong mắt gia đình và bạn bè, nhưng quả xứng đáng một anh hùng trong tình cảm cá nhân.
Trong cuộc đời Haruto chỉ có Eba làm trung tâm, cô quá quan trọng, việc cô ra đi quá khó chấp nhận, trừ khi nó đem lại hạnh phúc, còn không đừng hi vọng cậu dễ dàng để nó xảy ra. Một tình cảm cao quý, đáng trân trọng, nhất là khi nó không từ trên trời rơi xuống. Để dâng tình yêu ấy cho Eba, Haruto đã năm lần bảy lượt ngập trong tuyệt vọng và cô đơn, đã nhiều phen hi sinh bản thân và gia đình, thậm chí phá vỡ hạnh phúc vốn đã thành hình trước mắt cùng cô bạn gái tốt bụng. Bỏ lại bình yên chưa bao giờ là dễ dàng, chỉ cần nghĩ đến mọi thứ có thể không yên ả, tốt đẹp như thế nữa là đủ chùn chân, đằng này, rất nhiều lần Haruto làm thế để có được Eba, không cần cậu phải quá tốt đẹp hay giỏi giang, chính sự hi sinh không suy nghĩ, ngại ngùng đấy quá đủ làm nên Haruto rồi.
Hai
con người, cậu trai người Hiroshima giỏi nấu ăn, bao dung và hiền lành cùng
cô gái thành thị Tokyo dịu dàng, tốt đẹp đã trải qua bao thứ cùng nhau. Một
ngày hè bé nhỏ khi cô mít ướt và được cậu dắt tay đi chơi. Một năm trung học
cùng bao cảm xúc khác thường, những cung bậc điên rồ, nhưng cậu nhóc ấy không để
ý, từ những ngày đầu, khi cậu còn mặc định mình thích cô bạn xinh đẹp cá tính
Kanzaki, cậu đã vô tình rất quan tâm Eba, ban đầu chỉ là lòng tốt, rồi với tính
cách vui vẻ, yếu đuối khi muốn nhưng mạnh mẽ khi cần, cô ấy dần chiếm trọn hình
ảnh, tình cảm trong tim cậu. Lễ hội mùa hè thứ hai ngắm pháo hoa cùng nhau, lần
đốt lửa trại và tiếng yêu cất lên, ngày cậu dẫn cô xem hoa băng trên dòng sông
vắng, nhìn cô mỉm cười nhận lời yêu mình. Chưa khi nào Haruto hết quan tâm dành
cho Eba, từ ngày thiếu thời đến khi chuyến tàu tốc hành đưa cô trở lại Tokyo
cùng ngàn rắc rối lẫn khó xử, Haruto Kirishima vẫn ở đây, theo cô, đến thành phố
nơi có Eba, tiếp tục cùng cô viết những tháng ngày còn lại, luôn chọn cô dẫu
bình yên lúc nào cũng quyến rũ hơn, luôn đứng về phía cô dẫu mọi người quay đi
dè bỉu. Cậu là thế, xuất hiện đúng lúc, bên cạnh đúng ngày, Eba may mắn lắm.
“Nụ
cười tuyệt nhất là thế giới là khi em ngồi sau tay lái anh”
Trong
cuộc đời, đôi khi không cần đến một chàng điển trai tặng triệu hoa hồng, hay những
hành động sến sẩm bất ngờ hoặc nhiều lời yêu suốt ngày được lặp tới lui. Chỉ cần
cậu ta luôn chọn bạn dù bên kia là những điều tốt đẹp hơn rất nhiều, chỉ cần cậu
ta luôn muốn bên bạn đến mức vượt qua nhiều rào cản tưởng chừng không thể, chỉ
cần cậu ta yêu thương bạn đủ nhiều để không nhận ra mình đang rất kì quặc giữa
bao người. Tình cảm trong manga bao giờ cũng thi vị như thế, được nuôi dưỡng
thuần khiết, bị dập trù tơi bời để rồi đẹp đẽ đến ngưỡng mộ. Các nhân vật manga
bao giờ cũng thế, đưa chúng ta vào những tình huống tràn cảm xúc từ vui sướng đến buồn thương, để chợt nhận ra mình cần những
rung động ấy trong đời thế nào.
“Tôi
cần là nơi cô ấy thuộc về, tôi cần trở nên vững chắc, bao dung để cô ấy tin tưởng
suốt đời”
“Mỗi
khi cô ấy cười, cứ như tôi được yêu cô ấy lại từ đầu vậy”
“Chỉ
cần em ở bên anh, mọi người có ghê tởm anh thế nào cũng được”
“Nhìn
người con gái tôi yêu đang cười hạnh phúc, tôi không nỡ, không bao giờ nỡ xen
vào hai người họ”
"Tôi yêu cô ấy hơn mọi thứ trên đời này"
- Kimi No Iru Machi -
Categories: Manga - Anime
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)