Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015




“If I would have no limits and could spend as much money for a player as I want, I would bring Mario back.” - Marco Reus.

"Nếu chẳng có giới hạn nào và tôi được tùy quyền vung tiền mua một cầu thủ mong muốn, tôi sẽ mang Mario trở về".

Nếu ví chiến thắng lịch sử năm 2014 của tuyển Đức là quyển sách dát vàng đầy tự hào thì tiền vệ mang áo số 21, người đen đủi dính chấn thương trong trận giao hữu với Armenia ngay trước thềm World Cup Marco Reus chính là phần lời ngỏ đầy tiếc nuối. Kiểu như "Gửi Reus, chiến thắng 6-1 hôm ấy được đánh đổi quá chát khi cậu không thể góp mặt nơi đây cùng chúng tôi"... bởi chỉ vỏn vẹn một tháng sau, Philipp Lahm nâng cao chiếc cúp danh giá tại thánh địa Maracana, Đức hiên ngang lập kỷ lục đội bóng châu Âu đầu tiên vô địch tại Nam Mỹ. Mỗi thành viên đều tự hào bổ sung danh hiệu cao quý nhất sự nghiệp, điều một cơ số siêu sao, huyền thoại luôn khao khát nhưng lực bất tòng tăm. Giữa niềm vui, nỗi hân hoan khó tưởng; trong tiếng pháo hoa ngập tràn và ánh sáng rực rỡ tôn vinh những bước chân miệt mài, Mario Gotze lặng lẽ ghì chặt chiếc áo đấu số 21 của Marco Reus dạo khắp sân, thậm chí cùng chụp ảnh kỉ niệm. Khoảnh khắc ấy đưa người hâm mộ về bên chàng trai tài hoa đã góp bao công sức ở vòng loại, người được hi vọng sẽ đem lại sức mạnh, tính đột phá cho tuyển Đức ... vẫn đang nằm nhà theo dõi đồng đội qua màn hình lớn. Nhưng rồi họ cũng quên, những lời chúc tụng vẫn đều đặn gửi đến các nhà vô địch, đội hình mãnh hổ này vẫn bất bại dẫu thiếu Marco, người đàn ông ấy vẫn âm thầm luyện tập để chấn thương mau hồi phục. Tôi chỉ đơn giản nghĩ nếu mình là anh, hẳn niềm tủi thân và quở trách số phận đang dâng ngập lòng. 


Tuyển Đức chuyển mình từ cỗ xe tăng xù xì sang người nghệ sĩ hoa mỹ, từ lối đá trọng thể lực, tranh chấp sang những đường chuyền thăng hoa. Reus chính là hiện thân rõ nhất cho nét đẹp ấy. Khác với Toni Kroos được ví như thần đồng, có mặt tại đội chính Bayern Munich từ năm 17; hay Thomas Mueller ghi dấu đậm nét ở đội trẻ Bayern và ghi bàn ở World Cup 2010 với tư cách cầu thủ trẻ nhất khi vừa tròn 20, Reus cũng là tài năng trẻ nhưng anh nổi lên khá muộn. Phong độ ấn tượng nhất là khi anh ghi 18 bàn, đưa Borussia Monchengladbach mùa trước còn đang chật vật trụ hạng lên top 4, dành suất tham dự Champion League mùa sau. Mùa hè 2012, Marco kí hợp đồng 5 năm trị giá 17.5 tr Euro với đội bóng cũ Borussia Dortmund. Từ thời điểm định mệnh ấy, thế giới chính thức để mắt đến chàng tiền vệ người Đức với lối chơi tài hoa đầy mê hoặc.



Tôi sẽ không đi vào chi tiết những thành công của Reus ở Dortmund bởi đó là điều ai cũng tường tận. Marco đến Signal Iduna Park khi Kagawa vừa ra đi. Tại đây, anh cùng người đồng đội, người bạn thân Mario Gotze và Robert Lewandowski làm nên bao điều kì diệu. Đó là những thánh ngày rực rỡ mà bất cứ người hâm mộ nào nhớ đến cũng bất giác mỉm cười. Trước Reus, Mario Gotze, Robert Lewandowski cùng Shinji Kagawa tạo nên mũi đinh ba sừng sững khiến mọi hàng phòng ngự phải khiếp sợ. Ở tuổi 19, kết thúc mùa giải 2010-2011, Gotze tậu cho mình 8 bàn thắng và 11 kiến tạo - điều này khiến cái tên Mario Gotze ngày nào còn phập phồng trên bảng điện tử thay người nay trở nên cực kỳ cực kỳ hút với các đại gia châu Âu, đến mức Dortmund buộc phải có động thái ghì chặt "đứa con cưng" với hợp đồng 5 năm lên đến gần 37tr Euro. Bộ ba Marco Reus, Mario Gotze và Robert Lewandowski không chỉ phối hợp gây bối rối và phá vỡ mọi nỗ lực phòng ngự, điển hình là ở lượt đi bán kết Champion League 2012-2013 với chiến thắng 4-1 ngay trên sân nhà đội bóng hoàng gia Tây Ban Nha Real Madrid, giữa họ còn tình bạn đẹp, đau buồn thay cũng chính là căn nguyên cho bao tiếc nuối về sau.



Bóng đá không chỉ xoay quanh thắng bại hay chiến lược khô khan, cái thu hút đặc biệt ở môn thể thao vua đôi khi chính là những gắn kết, mắc xích giữa các cầu thủ hiểu ý. Cả ba còn rất trẻ, so với bề dày lịch sử của Dortmund hẳn họ chẳng là bao, nhưng tôi chắc không ai phản đối nếu khẳng định họ đã mang lại cho Dortmund những ngày tháng vinh quang chói lọi nhất. Chứng kiến ba người ra sân dưới ánh nắng chói chang và tiếng hò reo cổ vũ của các Die Borussen vốn nổi tiếng cuồng nhiệt, cả khán đài ngập tràn sắc vàng đen như muốn hòa thành một với những cá thể hiên ngang trên sân cỏ. Ba chàng lính ngự lâm của Dortmund, ba con người cùng nhau làm chủ hàng công của đội bóng luôn cống hiến bằng tất cả sức trẻ nơi mình. Cách Reus chuyền bóng lắt léo tài hoa, Lewy khôn khéo nhận đường chuyền từ người bạn có nhãn quan chiến thuật tinh tế Mario Gotze; cảnh ba người phối hợp ăn ý khiến nhịp điệu trên sân luôn bình thản an tâm đến lạ kỳ. Tôi quan sát thấy Reus rạng rỡ nhất giai đoạn này, khi đội bóng của anh đánh bại Real Madrid một mạch tiến thẳng vào chung kết, khi anh sở hữu mùa giải thành công rực rỡ và hơn cả, bên cạnh Reus là hai người bạn thân tựa bằng hữu chinh chiến không tách rời. Đứng bên nhau họ đại diện cho nét hoàn hảo khó diễn tả. Đành là thế hệ nào cũng có những bộ sậu thiện chiến, đội bóng nào cũng sở hữu bộ đôi hay bộ ba đáng tự hào nhưng nhìnLewy, Reus và Gotze, người ta dễ cảm thấy hi vọng bởi họ trẻ. Từng bước chạy, đường chuyền đều thấm đẫm đam mê. Dortmund vốn thân tình từ ban lãnh đạo, huấn luyện viên, các cầu thủ đến cổ động viên. Họ vây nhau trong không khí thân thương trầm ấm, họ nhóm lửa thân tình ủi an nhau sau những thất bại. Một môi trường thi đấu mài dũa tuyệt vời, một không khí gia đình yêu thương. Mario, Marco và Robert đã sát cánh anh em đi qua những ngày tháng như thế.


Nhưng niềm vui vốn dễ tàn, vốn dĩ cái đẹp sinh ra chỉ để thưởng thức ngắn ngủi. Ngày 1/7/2013, chấm dứt mọi lời đồn thổi, Mario Gotze chuyển đến Bayern khi đội bóng này sẵn sàng phá vỡ hợp đồng 37 tr Euro. Đội bóng kình địch với Dortmund, đội bóng vừa đánh bại vàng đen với màn lội ngược dòng ngoạn mục ở chung kết CL năm ấy. Hẳn chiến thắng 2-1 của Bayern tại Champion League đem lại cho Mario Gotze một tâm trạng chẳng ra sao: buồn khi nhìn đội bóng gắn bó từ năm 17 tuổi cùng đồng đội thân thương thua cuộc, vui vì đội bóng điểm đến đã dành vinh quang. Bộ ba chỉ còn hai, kịch bản ám ảnh như ngày ra sân trận lượt về năm ấy, khi Mario chấn thương buộc lòng ngồi dự bị, sân cỏ đơn độc mỗi Reus và Lewy. Năm tháng ấy tin đồn Mario Gotze cập bến Bayern lan truyền như một loại dịch bệnh, phủ lên bầu không khí vốn nhẹ nhàng tình cảm của Dortmund một màu xám buồn tẻ. CĐV buồn vì phản bội mộtm Marco và Lewy hẳn buồn gấp đôi. Mario không chỉ đơn giản rời đi, cậu ấy đến Bayern Munich vốn là đại kình địch. Giao tranh giữa Dortmund và Bayern luôn được người Đức chờ đón như siêu kinh điển với mỗi bàn thắng là một điểm danh dự. Từ nay họ vẫn sẽ gặp Mario nhưng trong màu áo khác, vị trí đối lập và buộc phải gạt nhau ra để ghi bàn vào hai lưới riêng biệt. Sự phối hợp mất đi, còn gì buồn hơn như thế nữa.


Chưa dừng lại ở đấy, mùa giải sau Lewy cũng ra đi, càng đau lòng hơn khi anh hội ngộ Mario ở Bayern. Ngày chia tay đội bóng, Lewy đã khóc, tuy nhiên những giọt nước mắt là muôn phần đắng cay cho CĐV Dortmund: họ xót lòng phải lìa xa những gì lâu nay gắn bó, họ buồn khi Dortmund lại mất thêm một trụ cột - lần này khó thay thế hơn ca Mario bởi Lewy là trung phong năng nổ xuất sắc, đóng vai trò chính yếu bên cạnh Reus. Và cũng như tôi, họ xót xa cho chàng trai Marco Reus, bởi từ nay chỉ còn anh lẻ loi trên hàng công vốn từng vững chắc; từ nay sẽ không còn thấy anh quay sang ăn mừng bàn thắng cùng người đồng đội thân thiết. Từ nay Reus sẽ phải chiến đấu một mình, khi những trận với Bayern ập đến, anh phải dùng tài hoa vốn luôn được tận dụng để kiến tạo cho Mario và Lewy nay chống lại họ. Nỗi cô đơn thấm thía từng bước chạy, trong tình huống Lewy ôm anh ở trận kinh điển DM-BM nhưng Reus hoàn toàn không phản ứng, khi vẻ mặt anh hờ hững trước Mario... dẫu sau đấy báo chí khai thác khẳng định không hề có mâu thuẫn cá nhân và tình bạn giữa họ vẫn bền bỉ trong khuôn khổ chuyên nghiệp. Bản thân Reus hẳn luôn hiểu bóng đá là thế, là những tương lai bất định, hẳn anh cũng rõ thi đấu ở Bayern là mơ ước cuả mọi cầu thủ, rằng ở Bayern tốt biết bao khi thường xuyên chơi cạnh những ngôi sao sáng giá, nhưng nỗi buồn, sự cô đơn lẫn chút hờn dỗi chưa bao giờ là vô lí, nhất là ở vị trí của Marco.


Reus là một cầu thủ toàn năng. Anh chơi bóng hay với những đường chuyền và dứt điểm sắc bén mê hoặc lòng người. Anh luôn xuất hiện với vẻ ngoài bóng loáng được chăm chút kĩ càng như một hoàng tử, kiểu tóc của Reus trở thành trào lưu một thời. Reus là một cầu thủ đặc biệt, không phải sao khi anh trở thành trung tâm dòm ngó của bao đại gia châu Âu trong mùa chuyển nhượng vừa qua. MU bao lần tung tin sẽ mua Marco Reus và Mats Hummels, Real Madrid cũng bày tỏ mong muốn có anh trong đội hình sau khi đã thuyết phục thành công người đồng đội ở tuyển quốc gia Toni Kroos. Barca cũng có lần dòm ngó đến anh, và dĩ nhiên Bayern Munich ngắm nghía Reus kĩ nhất, bao nhiêu lời đề nghị, thậm chí tương lai của anh chính là chủ đề nóng cho kì chuyển nhượng năm ấy, từng ngày từng ngày một người ta chờ xem liệu Marco sẽ rời Dortmund đến với ai, khi 2 người bạn thân thiết ngày nào đều phục vụ cho đội bóng lớn như Bayern. Người ta tự hỏi Reus sẽ chọn nơi nào để giải thoát bản thân khỏi đội bóng vật vã trụ hạng ở giải đấu Đức khi các trụ cột đều rời đi. Họ bàn tán mức lương Real Madrid sẽ đưa ra để có được sự phục vụ của tiền vệ người Đức, khi Dortmund trả cho anh mức lương tuy cao nhất đội nhưng vẫn bèo nhèo so với những ông lớn. Reus lặng thinh giữa bão tin đồn, vẫn ra sân cống hiến hết mình dẫu điều ấy càng dấy lên nghi vấn anh đương nấu cho Dortmund những bữa cơm ân huệ cuối cùng. Mùa chuyển nhượng qua dần, không lời nào từ Reus cũng như không động thái đắc thắng nào từ các đội bóng lớn cho thấy bóng dáng một cuộc thương thảo diễn ra. Và rồi chàng trai ấy đã đáp lại tất cả bằng chữ kí rõ ràng lên văn bản gia hạn hợp đồng với Dortmund đến 2019, đại diện cho Dortmund đứng ra ký hợp đồng với Reus là Giám đốc điều hành Hans-Joachim Watzke, và không có điều kiện giải phóng hợp đồng, như một lời khẳng định đanh thép rằng "Khi nào Dortmund còn muốn sự phục vụ của Marco Reus, tôi sẽ không đi bất kì đâu".


Mario Gotze từng bày tỏ lời mời Marco đến Bayern nhưng Marco vẫn chọn đội bóng làm nên tên tuổi anh, lựa chọn ở lại bên người hâm mộ cuồng nhiệt gào thét tên anh trên khán đài giữa mùa đông nước Đức băng giá. Marco luôn như thế, anh không lên tiếng trong cả hai lần Mario và Robert ra đi, anh không nói năng qua lại trước những tin đồn chuyển nhượng. Chàng trai tài hoa của tuyển Đức nói chung và Dortmund nói riêng cứ thế đưa ra quyết định đúng đắn của cuộc đời, tiếp tục ra sân ghi bàn giúp Dortmund thoát khỏi thời kì khủng hoảng vừa qua, dần lấy lại phong độ và tự tin để trở lại cuộc chiến top 4. Á quân của mùa trước và đáy bảng xếp hạng nửa đầu mùa này đã khiến Dortmund như bị trọng thương, CĐV của họ, những con người luôn theo sát đội bóng đã có lúc phải nổi giận, đội trưởng Mats Hummels và thủ môn Roman Weidenfeller đã phải xin lỗi. Nhưng đội phó Marco Reus vẫn ở đây, không còn là chàng trai vô tư vui vẻ bên Mario và Lewy như thời kì tỏa sáng của Dortmund, không còn vật vã trong những chấn thương, không còn lao đao vì tin đồn chuyển nhượng, anh ở đây để kéo Dortmund lên như một người hùng. Và thật đáng khâm phục anh đã làm được, đều đặn ghi bàn, trận nào không thì trở thành linh hồn của cả đội. Đứng cạnh Reus bây giờ là Kagawa và Immobile, không còn mũi nhọn Lewy và Gotze nữa, không còn những lần trẻ tuổi vô tư. Reus của tuổi 25 trưởng thành và trở thành nguồn cảm hứng của hàng trăm ngàn người; bên cạnh đồng đội, cổ động viên luôn ủng hộ anh còn có tuyển quốc gia luôn dang tay chào đón. Reus, anh là một người kì diệu, mạnh mẽ đứng lên sau những chấn thương. Từng có lúc NHM xót xa lo lắng rồi anh sẽ bị chấn thương hủy hoại như Mario Gomez hay vận đen như Ballack một thời... nhưng không, anh kế thừa số áo 11 của vua phá lưới Miroslav Klose và mặc nhiên xuất sắc, xuất sắc không hoài nghi, giỏi giang bức phá không chút ngần ngại. Anh đứng vững sau nỗi trống trải mà hai người đồng đội để lại, sau những tháng ngày tưởng chừng nhuộm màu hiu buồn nơi đội bóng vàng đen cùng sân vận động Signal Iduna Park, anh một tay chống đỡ những ồn ào dư luận, lặng lẽ làm những điều mình cho là đúng, là thỏa mãn, là tốt đẹp giữa xã hội nơi đồng tiền lăn tròn, cuốn phăng gần như mọi luyến thương tiếc nuối. Một người trẻ đặc biệt, một nguồn cảm hứng bất tận, một vẻ đẹp khó cưỡng chỉ ở tuổi 25. Quá nhiều tinh túy xoay quanh anh - hoàng đế của Dortmund và hoàng tử của tuyển Đức.


Vì anh luôn mạnh mẽ và vững vàng như thế, vì tâm hồn máu lửa ấm áp nhưng đầy cá tính luôn đong đầy từng tế bào nhân phẩm, luôn song hành cùng anh và khiến anh trở nên tốt đẹp, Marco Reus, nên dẫu có phải đi một mình, anh vẫn không đơn độc đâu. Con đường anh chọn, cách anh khẳng định mình trong mỗi đường chuyền, cách anh từng bước xây dựng, vun đắp cho nơi chốn mình yêu quý trở nên rực rỡ hơn, cách anh tồn tại và trở nên độc nhất. Nếu có một ngày mệt mỏi vì nhìn ngắm dàn sao trong giới bóng đá, chỉ cần tạm bỏ qua kĩ năng và kiếm tìm tư cách hẳn sẽ gặp anh ngay thôi, bởi từng điều thuộc về ứng xử và cách sống của anh đều lấp lánh đến lặng người.






Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Nhỏ bé như tôi ~

Ít ai biết ở nhà mình được gọi là Tí Nị, phần vì ba mẹ ít gọi ở nơi đông người, phần khác mình quá thích cái tên Phương Quỳnh đến nỗi đi đâu cũng dùng nó đầu tiên. Ngày còn bé, mình hỏi mẹ tại sao đặt tên con là Tí Nị, mẹ cười bảo cho phù hợp với cái "Làng Xì Trum" của nhà mình, ngẫm lại cũng đúng nên mình không thắc mắc thêm. Nhà có ông anh lớn nhất tên Tí Nâu, sau đó là Tí Đen, Tí Xiu, đến mình, rồi Tí Hí, Tí Nghé, Tí Tin,... nghe nhỏ nhắn lông bông đáng yêu vô cùng, mấy anh em ngày bé lùn tịt lem nhem bên nhau, giận dỗi bo xì khóc lóc om sòm cả ngày, mới đấy mà mười năm.

Lớn lên học tiếng anh mới biết tên Tí Nị bắt nguồn từ Tiny, nghĩa là nhỏ bé. Lúc này mẹ bổ sung khi sinh ra mình nhỏ gọn trong tay ba mẹ, ấn tượng quá nên gọi thế luôn. Ngày còn ở Việt Nam, tuy cũng ý thức mình có đôi bàn tay với những ngón nhỏ nhắn, lọt thỏm so với bạn bè nhưng vẫn chưa cảm rõ lắm, bởi chiều cao chấp nhận được và dáng dấp cũng ở mức trung bình, không đến nỗi bé tẹo như viên kẹo hay tí hon như hạt tiêu cay, vẫn chống vững chân khi đi xe máy, vẫn tự tin mang giày thể thao không đệm, mà đâu ngờ do thế giới khi ấy còn nhỏ.

Ngày đầu đi học ở Úc, nhìn những cô gái người tây cao hơn một đầu rưỡi, tự tin sải bước với đôi chân dài và phong thái tự tin, ngắm những bạn trai châu Âu khỏe khoắn trong áo thun còn mình co ro trong lớp áo lạnh dày và tái mặt khi ngọn gió lạ thổi đến, chợt thấy cái tên Tí Nị đúng lắm, bây giờ mình nhỏ nhắn, lạc lõng giữa nơi to và càng lớn hơn do xa lạ này. Nhưng rồi mọi thứ cũng ổn khi mình dần quen, sức khỏe tốt hơn cho phép mình ăn mặc giản đơn khi trời trở lạnh, phong thái tự tin cho phép mình ăn nói cởi mở hơn, cảm giác nhỏ bé đúng cái tên cũng nhạt dần. Vòng quen biết mở rộng khiến mình bận rộn, không còn thời gian rảnh nhiều để suy nghĩ, quan tâm đến cảm giác ngày đầu tiên.




Thế nhưng khi được một đứa bạn chụp tấm hình này, mình chợt lại thấy nhỏ bé. Con đường dẫn vào trường ngập trong màu đen sóng sánh như vết loang coffee ai vụng về đánh đổ, vài ngọn đèn rất sáng nhưng không ấm, lạnh lùng điểm trang cho nơi này, vẫn thế, vẫn loại ánh sáng trắng lộng lẫy,  hắt ra từ những bóng đèn đẹp đẽ ven đường, vẫn con đường sạch sẽ, yên lặng, chìm dưới hơi lạnh đã dần quen, nhưng sao xa lạ quá. Mình thật sự nhỏ bé giữa ngôi trường đủ mọi màu da này, thật sự lọt thỏm giữa thành phố hoa lệ hoành tráng này. Mong ước cái lặng yên tĩnh mịch được thay bằng vài tiếng rao dung dị hay bầu không khí ngập tràn hơi nước ẩm có chút mùi bắp nướng thơm lừng bỗng trở nên mãnh liệt, cảm giác nhớ quắt quay cái quen thuộc ào về, mình cài vội lớp áo khi cơn gió mạnh lướt ngang, chẳng có gì thay đổi sâu bên trong cô gái bé nhỏ này cả.


"It's always good to be home"

Mình chưa đi đâu nhiều khi còn ở Việt Nam. Khi bạn bè đua nhau đi phượt thì mình gấp rút hoàn thành hồ sơ lẫn bảng điểm để sang nước ngoài, lúc chúng nó hè nhau tụ tập thành từng nhóm cắm trại qua đêm thì mình kéo vali lên máy bay ngồi tám tiếng, ngắm bầu trời đen kịt từ cửa sổ, không ý thức được máy bay đã bay xa đến đâu, chỉ biết đang rời dần, càng lúc càng xa vạn dặm cái nơi chứa chấp, nuôi dưỡng, ôm ấp, chở che mình từ bé. 

Thật đáng tiếc vì Việt Nam đẹp lắm, đẹp ở những ngóc đường nhỏ và bãi biển mượt, đẹp từ nụ cười thân thương bà bán hàng đến đám trẻ miền núi cao mù sương. Càng đáng tiếc hơn mình chỉ nhớ đến những điều ấy khi đã rời xa, khi 8/3 ở nước Úc lặng yên như tờ, vài bó hoa tươi tắn để sẵn ngay ngắn thành hàng trong siêu thị, mình chợt nhớ Việt Nam với những vỉa hè trải đầy hoa bán, chạy xe dừng đèn đỏ mà nhìn mãi không thôi. Hình ảnh hoa tươi đẫm sương nằm giản dị trên tấm bạt nơi vỉa hè coi vậy mà thu hút lắm, nó không mang vẻ lạnh lùng xa cách như bên này, nó không sạch sẽ, đẹp đẽ nhưng rất thi vị, cũng như những gánh tàu hủ, súp cua, những xe há cảo, hủ tíu gõ, hoành thánh, chuối chiên với vài ba chiếc ghế nhựa cũ nằm lăn lóc. Mình và bọn bạn thường dựng xe bên cạnh, nhặt ghế ngồi duỗi chân thoải mái, một tay ôm cặp, tay kia ôm dĩa thức ăn lề đường, vừa nhai ngon lành vừa tám chuyện xuyên thời gian. Mùi bụi đường, mùi xe cộ, mùi mồ hôi lẫn trong không khí, lẫn mùi thức ăn thơm nao lòng, tất cả thật quá nhiều so với hương hoa lá giản đơn trong lành nơi này, hít đầy phổi thứ không khí dễ chịu nơi đây, trong mát ngọt ngào, nhưng thiếu vắng nhiều lắm.


Là do mình sang đây khi đã 19 - tuổi mọi người bắt đầu thận trọng với nhau, hay do cách sống lạnh lùng, thân ai nấy lo, nhà ai nấy ở đặc trưng của dân Tây mà mình thường xuyên thấy vắng vẻ. Nhiều lúc thèm ghê gớm ai đó chửi vào mặt, chửi thật lòng hay bỡn cợt cũng được, miễn quan tâm đủ để đùa như thế. Nhiều lúc ước có ai ngồi cạnh buôn chuyện thâu đêm suốt sáng hay kéo tay đi ăn bất kể ngày đêm, cùng mình làm những trò điên khùng bất tận, cùng lắng nghe những câu chuyện không đầu đuôi và kết thúc nhảm nhí. Mình lại đòi hỏi quá đáng, ở tuổi 19, 20, người ta bận rộn với những dự định và sự nghiệp, cuộc sống thoi đưa có khi nào ngừng bước, làm sao có ai dành thời gian cùng mình như những đứa đã thân quen từ ngày còn cấp 2 cấp 3 rảnh rỗi chứ? Cách sống tự lập, phóng khoáng, chuyện ai nấy giữ của người phương Tây đem lại sự tự do và tĩnh lặng không tưởng, ban đầu mình nghĩ rất hợp, do mình là đứa không ưa ồn ào, náo nhiệt, chỉ thích một góc đọc sách và viết lách thôi. Nhưng không toàn phần như thế, thật khó tin khi lắm lúc mình nhớ da diết bọn bạn lớn giọng hay oang oang bên tai, hay đập vai đau điếng hay vò đầu đến bết tóc, bên này yên quá, không ai giỡn với mình, không ai hét vào tai mình vì người ta lịch sự mà, không ai động viên quá khích như bọn nó. Được rồi, mình thua, mình thừa nhận mình tham lam, cái gì cũng nhớ, cái gì cũng muốn.

19 tuổi, mình rời khỏi nơi ấm êm, lật trang mới và tỉ mỉ, cẩn trọng viết từng dòng cho cuộc đời. Mình không hối hận vì rời đi xa, mình quản lí cuộc sống khá tốt, các mối quan hệ cơ bản vẫn vào guồng, dự định tương lai vẫn đủ đầy và sáng láng nếu mình cố gắng đến cùng như đã tính. Đã có lúc những bận rộn và thú vị nơi xa lạ này làm mình quên béng cái thành phố ồn ào, bát nháo ở nhà, nhiều khi niềm háo hức và ngưỡng mộ nơi nước bạn văn minh, đẹp đẽ, tĩnh lặng cũng làm mờ hình ảnh những con phố tấp nập kẻ qua người qua kẻ lại, những gánh hàng bày khắp vỉa hè hay những nụ cười chân chất dễ dàng bắt gặp mọi nơi. Nhưng khi chỉ còn một mình, khi cơn gió chuyển mùa lạnh lùng phất ngang, khi màn đêm kiều diễm khoe khoang chiếc áo đen huyền điểm chút vệt sáng rực rỡ, khi thư viện lớn thưa bớt sinh viên, khi con đường về chỉ một mình giữa màn mưa lất phất, khi ấy, mình ý thức sự nhỏ bé lẫn nỗi nhớ niềm thương chưa bao giờ thật sự tan đi, mình nhớ gia đình, nhớ thành phố như một hộp thủy tinh chứa đựng quá nhiều hình ảnh. Làm sao không nhớ khi nó thật đặc trưng và đong đầy kỉ niệm, làm sao yêu Sydney hơn khi mình lỡ thương nơi quen thuộc kia quá?

Thế thôi, gửi thành phố nhiều màu lắm thanh đủ vị của tôi.

Từ một Sydney trong lành đến vắng lặng.


Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

- Bình thường mình rt ít review manga dù đọc hơi b nhiu, nhưng b này thôi thúc mình phi viết ngay cái gì cho nó, thôi thì đoạn đầu là review, đoạn sau là cm nhn dài dòng vy-






Tên truyn: Kimi No Iru Machi (The town where you live - Thành ph nơi có em)

Tác gi: Kouji Seo


Ni dung: M đầu bình thường và d đoán như bao b shoujo thuc th loi school life khác. Bn thân mình nghĩ shoujo ăn nhau ch yếu cách trin khai tình tiết, din biến tâm lí nhân vt sâu sc, chm được vào tâm tư người đọc ch ni dung trước gi khá ít b to được s bc phá. Có l vì vy mình khá thích đọc shoujo, đặc bit nhng b th hin cm xúc rõ ràng thế này, bao nhiêu ln mình lc trong dòng suy nghĩ ca nhân vt, đau lòng cho h, xót xa cho tình cm phân tán ca h, không phi ngòi bút ca ai cũng làm dy sóng đến vy, và tht may mn khi Seo-sensei thành công.



Yuzuki Eba phi lòng Haruto trong l hi mùa hè ti Hiroshima khi c hai còn cp 1. Nhiu năm sau, Eba b li gia đình, bn bè ti Tokyo phn hoa để hc cp 3 ti vùng quê Hiroshima hoang vng, nh nhà người quen ca b - gia đình Kirishima, cũng là nhà Haruto. Đáng tiếc cu thiếu niên trung hc Haruto gi đây đã quên béng chuyn xưa, thm chí còn đang phi lòng cô bn Kanzaki xinh xn cùng lp. V phn Eba, cô giu nhm chuyn ngày bé, để mi th din ra tht t nhiên cũng như khi đầu li vi chàng trai cô vn yêu mến.
 



Đơn gin thế thôi, nhưng cũng t đây b manga ha lên nhng tình tiết rt đẹp. Đoạn đầu truyn, tc là t khonh khc Eba xut hin trước nhà Kirishima vi n cười tươi rói, ngi sau yên xe cu nhún nhy đầy thú v, cùng cu tri qua tháng ngày hc đường vi tình cm đan xen, nhp nhng dành cho Kanzaki - cô gái khéo léo, gii giang, xinh đẹp ni tiếng cùng 2 người bn thân Akari và Takagi, nhng tháng ngày hc sinh đầy thi v trên nn phong cnh min quê Hiroshima, cho đến khi Eba ngp ngng nói li chia tay và tr v Tokyo hoa l sau khi gii quyết n tha mâu thun gia đình, được nhiều nhận xét là đẹp nht, đáng xem nht vì mi chi tiết đều bt lên s bt ng. Đơn giản ở giai đoạn này, tâm tính ln tình cm nhân vt chưa n định, rt ging chúng ta. Mi người đều có giai đoạn trung hc đầy mâu thun, tình cm chuyn t người này sang k khác nhanh không tưởng, đôi khi pha ln gia ngưỡng m và yêu thương, nhp nhng gia ci m và d dãi. Haruto mt mc cho rng mình thích Kanzaki t nhiu năm trước, nhưng vn rung động khi được Eba hôn hay khi nghe cô tha nhn tình cm. Cô nàng Kanzaki lng ly, t tin, gii giang vn đầy t ái và bun bã khi nhìn cu bn mình thương quan tâm Eba mi ngày. Và chính Yuzuki Eba, cô gái m đầu mi th khi đột nhiên chuyn xung vùng quê và tiếp cn Haruto, song song đó li ch ý tôn trng cm xúc ca cu, không dn dp tn công, nh nhàng khéo léo vun đắp cho Haruto và Kanzaki nhưng li chưa bao gi giu diếm cm xúc ca chân thật của mình. H chưa suy nghĩ kĩ càng, chưa lường trước nhng tn thương, đôi khi hành xử quá non nớt, vng về gia nhng kp kim phc tp trong mi quan h. Tuy nhiên, đó chính là cuc sng, là chuyn động cm xúc giao nhau gia nhng con người xa l. Độ tui vô tư vô lo y không kéo dài mãi, nó ngây dại, đôi khi phn din, là đầu cht ca mi sai lm ln đổi thay, nhưng ai nhìn li mà không quý nó ch. Càng ln chúng ta càng mt đi tính liu lĩnh, dần trở nên thn trng hơn, my ai dám chy theo điều mình mong mi khi đã trưởng thành? Đơn gin khi năm tháng để li du chân trên kí c, tâm hn và suy nghĩ ca mi con người, nó cũng dm thêm vài gia v, màu sc, khiến suy nghĩ lung màu chính chn, khiến cm xúc dn bt sc sôi, và đấy, cũng chính là lúc cái đầu lnh và trái tim ngui lên tiếng. Tui tr và nhng bng bt lùi hn phía sau. Tht may mn, tri qua nhng ngày yên thiếu thi, cui cùng nhân vt nam chính- Haruto đã đưa ra quyết định quan trng nht cuc đời giai đoạn gn cui - mt quyết định đủ liu lĩnh và khó chu để người ln không nghĩ đến, đồng thi cũng chính chn, trưởng thành mc độ tr con s không mường tượng nổi.



Như tên truyn: "Thành ph nơi có em", tình tiết mình thích nht, cm động nht và đọc li nhiu nht là giai đoạn t khi Haruto quyết định chuyn trường, sng hn Tokyo nhằm tìm hiu nguyên nhân chia tay thật sự ca Eba. C câu chuyn là nhiu ln Haruto đuổi theo Eba, khi thì t Hiroshima lên Tokyo, khi thì trong tâm thc và tình cm. Đó là 4 năm tri dài đằng đẵng chy theo bóng hình cô gái vi mái tóc dài và n cười m áp, đó là nhng ngày n lc không mt mi, không màng cô đơn ch để ôm cô trong vòng tay. Nhng ngày tháng y không nhum màu bi ly chút nào, xoay quanh chàng trai người Hiroshima khéo nu ăn, điềm đạm và tt bng y luôn ngp tràn biến cố và mi quan h, nhưng Eba luôn trung tâm, luôn xoay chuyn mi th tưởng chng vng chc ch vi một ln xut hin ca mình. Nhiu nhn xét cho rằng, nhân vật nữ chính gây ra nhng đau đớn không cn có, nhưng vi mình, Eba chng làm gì to tát c. Nhng đổ v chính là do Haruto xô ly, cu đạp nát mi th để vươn li gn cô, bởi vì cô quá quan trọng với cậu ấy.




"Soko e yuku yo kimi no iru machi"

Em à anh cũng đang đi đây, đi đến thành ph nơi em đấy



Haruto chp nhn những giận dỗi nơi bạn bè ngày cậu quyết rời họ để đến Tokyo. Làm sao không hờn khi thằng bạn nối khố bỏ mặc mình lên một nơi xa lạ đầy thử thách chỉ vì một con nhỏ mới quen? Làm sao không lo lắng khi nó một thân một mình nơi Tokyo hoa lệ nhiều cạm bẫy còn con bé kia thì đã chính thức viết thư nói có bạn trai mới? Mình cũng cùng cảm xúc khi đọc đến trang Eba nói với Haruto rằng cô đã có bạn trai, rằng hãy quên cô ngay đi sau rất nhiều nỗ lực kiếm tìm của cậu, mình đã rất tức Yuzuki Eba dù biết chắc chắn có uẩn khúc. Phải, nét vẽ tài tình thể hiện cảm xúc qua đôi mắt không phải biệt tài duy nhất các mangaka sở hữu, chính cách xây dựng tình huống, đóng mở khéo léo đã làm nên đủ cung bậc cảm xúc khi đọc. Haruto bỏ mọi thứ chạy theo cô gái cậu yêu thương, lạc ở thành phố xa lạ này, ngay từ lúc xách vali đi cậu đã quá dũng cảm, có lẽ vậy, nên một lời nói phũ phàng trong nét mặt buồn rười rượi của cô ấy không đánh gục nổi cậu. Haruto quay lưng ra về trong màu nắng chiều man mác ấy, nhưng trái tim cậu không ngưng lại dù tâm trí đã nhục nhã, mệt mỏi đến đầu hàng. 


“Kimi no kokoro ga boku wo yonde iru no ga 
Kikoeru kara”


“Bởi vì anh luôn nghe tiếng em gọi tên anh mà”


Toàn bộ câu chuyện được giải thích gọn ghẽ, dễ hiểu với sự xuất hiện của cậu bạn si tình đang bệnh nặng Kyosuke. Quan trọng hơn cả, sau cái chết của con người mạnh mẽ ấy - bạn tốt của cả Eba lẫn Haruto, kẻ luôn dành cho Haruto niềm tin và sự ủng hộ vô bờ, sẵn lòng giúp đỡ cậu trong những ngày đầu bơ vơ nơi Tokyo hoa lệ, và trên hết, là người yêu Eba hết lòng. Cậu ta ra đi, biến mất khỏi cuộc đời, để lại khoảng trống "mơ ước" giữa Eba và Haruto. Tuy nhiên lần nữa những cảm xúc tréo ngoe xuất hiện, họ buộc rời xa nhau vì mặc cảm tội lỗi với cậu bạn vừa khuất. Eba khóc hết nước mắt trong đám tang, còn Haruto ôm khư khư chiếc mũ bảo hiểm cùng lời nhắn cuối cùng. Kyosuke không phải loại người ích kỉ khư khư giữ Eba bên mình, cậu đứng giữa tình yêu của họ nhưng chưa khi nào trở thành phản diện nhờ cá tính rõ ràng và lòng tốt nổi bật.
Vậy là sau tất cả, người được đeo đuổi bởi 2 chàng trai, người tưởng như được che chở nhiều nhất lại là người chịu đựng nhiều nhất. Eba cắn răng viết thư chia tay Haruto để tròn vai bên cậu bạn bệnh tật, rồi cũng khó khăn như thế, chấp nhận thật tế cậu ta ra đi, rồi cũng mệt mỏi đến vậy khi phải lần nữa rời xa Haruto vì những gì đã xảy ra, nhìn cậu thành đôi cùng người khác.

Haruto đã từ bỏ Eba vào khoảnh khắc cô gần cậu nhất. Cậu luôn tuyên chiến với Kyosuke vì cô, buông bỏ mọi thứ vì cô, cũng chính thế, đủ tôn trọng và tinh tế để Eba được yên sau những đổ vỡ quá lớn. Cái chết là tổn thất, là mất mát không gì bù đắp được, nhất là với cô gái coi trọng tình nghĩa như Eba. Chính vì thế cậu thả cô đi, cầu mong Eba tự do tìm một bến bờ hoàn toàn mới, quên hẳn những ngang trái ám ảnh khủng khiếp xảy ra gần đây. Cậu bắt đầu mối quan hệ với Asuka như việc uống viên aspirin xoa tan nhức mỏi – một cô gái mạnh mẽ, luôn vui tươi và cá tính, khác hẳn vẻ dịu dàng nơi Eba. Mọi thứ tưởng chừng êm ả khi Asuka vô cùng tin tưởng Haruto, cậu cũng tìm thấy yên bình nơi cô ấy. Họ có vẻ đã tìm được hạnh phúc, đến nỗi có lúc nghĩ đến Eba, lòng cậu lặng như sông trôi, cậu quên cô rồi, hay ít nhất cũng không yêu cô mãnh liệt như trước.

Nhưng không, khoảnh khắc Eba xuất hiện ở cửa hàng tiện ích nơi cậu làm việc, ngày gặp lại cô ở bữa họp mặt làm quen, những cảm xúc lại nhảy loi choi khó tả. Mình cũng từng như vậy, khi chia tay bạn trai, mình quay đi khóc một ngày dài và tự thả mọi chuyện vào quá khứ, cố gắng bình thản. Nhưng sau đó cùng cậu ấy xem phim với lớp và chạy cùng đường về nhà, mọi suy nghĩ giấu diếm chợt mở bung, mình thèm ngồi sau lưng cậu ấy như ngày trước chứ không phải mỗi đứa một xe lạnh lùng thế này. Chỉ tiếc bạn trai mình sẽ không bỏ mọi thứ vì mình như Haruto sẽ làm, chỉ tiếc cậu ấy không còn yêu mình nữa, còn Haruto thì mãi mãi, luôn luôn yêu Eba.




"No matter what kind of matter awaits for me
I don't really mind at all"

Dù có chuyện gì chờ trước mắt, anh cũng không quan tâm đâu em à.



Tình tiết Haruto chấp nhận chia tay Asuka vì Eba quả thật gây ra làn sóng trong các diễn đàn. Mọi người chỉ trích cách xây dựng tình tiết của tác giả khi cho Eba vào trung tâm và đẩy câu chuyện vào phi thật tế. Tuy nhiên, cá nhân mình thấy đây không phải bước ngoặc, mà là bước đi hợp lí, nó khớp với tính cách của Haruto và cũng không đẩy nội dung vào tình trạng drama lối mòn. Liệu một người hi sinh quê hương và bạn bè cho Eba có bỏ qua cơ hội lần nữa có Eba trong tay hay không? Nếu Haruto là một người nghĩ cho người khác nhiều hơn Eba, hẳn cậu đã ở lại Hiroshima khi hai người bạn thân từ nhỏ thiếu điều muốn từ mặt. Haruto đã đến bên Eba lần nữa, sau nhiều ngày đuổi theo hình ảnh, suy nghĩ mơ hồ về cô ngay khi đang bên cạnh Asuka. Cậu lần nữa tìm thấy tình yêu đẹp đẽ khi có Eba bên cạnh, dẫu phải dọn ra sống riêng, dẫu vấp phải sự khinh bỉ, chán nản từ bạn bè...

“Asuka cũng là bạn của tớ, cậu hành động quá đáng rồi Haruto”

“Chúng ta kết thúc ở đây”

“Em đã yêu anh, tin tưởng anh hơn mọi thứ”

“Hạnh phúc lấy từ đau đớn của người khác cũng sẽ tiêu tan thôi”

“Nếu ngày ấy em chấp nhận đi du lịch, liệu anh có chia tay không?”

“Anh nghĩ mình rồi sẽ lại yêu Eba thôi”
 



Câu trả lời làm mọi thứ rơi vào im lặng. Mình thương Asuka, cô gái mạnh mẽ, kiên cường đã phải rớt nước mắt hàng dài khi nghe người yêu khẳng định sự thật đắng nghét. Nỗi đau ấy hơn ai hết Haruto và Eba hiểu, cảm nhận rõ ràng trong những ngày họ xa nhau. Quyết định lần này chà đạp lên tình cảm của người con gái khác, Haruto chấp nhận sự xa lánh, khinh bỉ từ bạn bè thân thiết, còn Eba chịu nỗi dằn vặt không nguôi vì cướp đi hạnh phúc từ người bạn tốt. Có lẽ vì vậy họ ở bên nhau, vừa khớp và hạnh phúc hơn bao giờ hết. 




 
Haruto, có nhận ra cách cậu đuổi theo Eba quá đẹp đẽ hay không? Hình ảnh cậu cùng Eba trở về Tokyo khi cô chán nản gia đình, khi cả hai còn là thiếu niên thừa hơi cạn suy nghĩ, hình ảnh chàng trai vùng quê tất tả giữa sân ga lớn vì lo lắng cho cô bạn cùng nhà luôn khiến mình cảm động. Ngày cậu háo hức chuẩn bị mọi thứ, cùng lớp tham quan Tokyo nhằm lén gặp Eba, khoảnh khắc nụ cười vụt tắt khi cậu phát hiện lá thư chia tay gọn gàng của cô trong giỏ quà, ngày Haruto lại lần nữa bỏ qua Kanzaki đang bày tỏ tình cảm, quyết tâm đến Tokyo kiếm tìm Eba, và khi Eba cười hạnh phúc cùng cậu bạn bất hạnh, Haruto lần nữa tìm cách giật cô về bên, bất chấp cảm xúc, đạo đức thường ngày. Nhưng khi nhận ra Eba có nhiều trăn trở và khó xử trong lòng sau cái chết đấy, cậu lại buông cô ra, buông nhẹ nhàng và dứt khoác chỉ để Eba được hạnh phúc trọn vẹn. Chưa hết, mãi nhiều năm sau, cậu sẵn sàng đập nát mọi thứ êm đẹp sau lưng để giữ tay Eba trên con đường trơn ướt, xoa dịu tâm hồn cô đơn, vỡ tan vì phải chịu đựng quá nhiều của cô. Cậu có thể là kẻ ngu ngốc, dại dột trong mắt gia đình và bạn bè, nhưng quả xứng đáng một anh hùng trong tình cảm cá nhân.

Trong cuộc đời Haruto chỉ có Eba làm trung tâm, cô quá quan trọng, việc cô ra đi quá khó chấp nhận, trừ khi nó đem lại hạnh phúc, còn không đừng hi vọng cậu dễ dàng để nó xảy ra. Một tình cảm cao quý, đáng trân trọng, nhất là khi nó không từ trên trời rơi xuống. Để dâng tình yêu ấy cho Eba, Haruto đã năm lần bảy lượt ngập trong tuyệt vọng và cô đơn, đã nhiều phen hi sinh bản thân và gia đình, thậm chí phá vỡ hạnh phúc vốn đã thành hình trước mắt cùng cô bạn gái tốt bụng. Bỏ lại bình yên chưa bao giờ là dễ dàng, chỉ cần nghĩ đến mọi thứ có thể không yên ả, tốt đẹp như thế nữa là đủ chùn chân, đằng này, rất nhiều lần Haruto làm thế để có được Eba, không cần cậu phải quá tốt đẹp hay giỏi giang, chính sự hi sinh không suy nghĩ, ngại ngùng đấy quá đủ làm nên Haruto rồi.




Hai con người, cậu trai người Hiroshima giỏi nấu ăn, bao dung và hiền lành cùng cô gái thành thị Tokyo dịu dàng, tốt đẹp đã trải qua bao thứ cùng nhau. Một ngày hè bé nhỏ khi cô mít ướt và được cậu dắt tay đi chơi. Một năm trung học cùng bao cảm xúc khác thường, những cung bậc điên rồ, nhưng cậu nhóc ấy không để ý, từ những ngày đầu, khi cậu còn mặc định mình thích cô bạn xinh đẹp cá tính Kanzaki, cậu đã vô tình rất quan tâm Eba, ban đầu chỉ là lòng tốt, rồi với tính cách vui vẻ, yếu đuối khi muốn nhưng mạnh mẽ khi cần, cô ấy dần chiếm trọn hình ảnh, tình cảm trong tim cậu. Lễ hội mùa hè thứ hai ngắm pháo hoa cùng nhau, lần đốt lửa trại và tiếng yêu cất lên, ngày cậu dẫn cô xem hoa băng trên dòng sông vắng, nhìn cô mỉm cười nhận lời yêu mình. Chưa khi nào Haruto hết quan tâm dành cho Eba, từ ngày thiếu thời đến khi chuyến tàu tốc hành đưa cô trở lại Tokyo cùng ngàn rắc rối lẫn khó xử, Haruto Kirishima vẫn ở đây, theo cô, đến thành phố nơi có Eba, tiếp tục cùng cô viết những tháng ngày còn lại, luôn chọn cô dẫu bình yên lúc nào cũng quyến rũ hơn, luôn đứng về phía cô dẫu mọi người quay đi dè bỉu. Cậu là thế, xuất hiện đúng lúc, bên cạnh đúng ngày, Eba may mắn lắm.





“Nụ cười tuyệt nhất là thế giới là khi em ngồi sau tay lái anh”




Trong cuộc đời, đôi khi không cần đến một chàng điển trai tặng triệu hoa hồng, hay những hành động sến sẩm bất ngờ hoặc nhiều lời yêu suốt ngày được lặp tới lui. Chỉ cần cậu ta luôn chọn bạn dù bên kia là những điều tốt đẹp hơn rất nhiều, chỉ cần cậu ta luôn muốn bên bạn đến mức vượt qua nhiều rào cản tưởng chừng không thể, chỉ cần cậu ta yêu thương bạn đủ nhiều để không nhận ra mình đang rất kì quặc giữa bao người. Tình cảm trong manga bao giờ cũng thi vị như thế, được nuôi dưỡng thuần khiết, bị dập trù tơi bời để rồi đẹp đẽ đến ngưỡng mộ. Các nhân vật manga bao giờ cũng thế, đưa chúng ta vào những tình huống tràn cảm xúc từ vui sướng đến buồn thương, để chợt nhận ra mình cần những rung động ấy trong đời thế nào. 







“Tôi cần là nơi cô ấy thuộc về, tôi cần trở nên vững chắc, bao dung để cô ấy tin tưởng suốt đời”





“Mỗi khi cô ấy cười, cứ như tôi được yêu cô ấy lại từ đầu vậy”





“Chỉ cần em ở bên anh, mọi người có ghê tởm anh thế nào cũng được”





“Nhìn người con gái tôi yêu đang cười hạnh phúc, tôi không nỡ, không bao giờ nỡ xen vào hai người họ”

"Tôi yêu cô ấy hơn mọi thứ trên đời này"

- Kimi No Iru Machi -