- Bình thường mình rất ít review manga dù đọc hơi bị nhiều, nhưng bộ này thôi thúc mình phải viết ngay cái gì cho nó, thôi thì đoạn đầu là review, đoạn sau là cảm nhận dài dòng vậy-
Tên truyện: Kimi No Iru Machi (The town where you live - Thành phố nơi có em)
Tác giả: Kouji Seo
Nội dung: Mở đầu bình thường và dễ đoán như bao bộ shoujo thuộc thể loại school life khác. Bản thân mình nghĩ shoujo ăn nhau chủ yếu ở cách triển khai tình tiết, diễn biến tâm lí nhân vật sâu sắc, chạm được vào tâm tư người đọc chứ nội dung trước giờ khá ít bộ tạo được sự bức phá. Có lẽ vì vậy mình khá thích đọc shoujo, đặc biệt những bộ thể hiện cảm xúc rõ ràng thế này, bao nhiêu lần mình lạc trong dòng suy nghĩ của nhân vật, đau lòng cho họ, xót xa cho tình cảm phân tán của họ, không phải ngòi bút của ai cũng làm dậy sóng đến vậy, và thật may mắn khi Seo-sensei thành công.
Yuzuki Eba phải lòng Haruto trong lễ hội mùa hè tại Hiroshima khi cả hai còn cấp 1. Nhiều năm sau, Eba bỏ lại gia đình, bạn bè tại Tokyo phồn hoa để học cấp 3 tại vùng quê Hiroshima hoang vắng, ở nhờ nhà người quen của bố - gia đình Kirishima, cũng là nhà Haruto. Đáng tiếc cậu thiếu niên trung học Haruto giờ đây đã quên béng chuyện xưa, thậm chí còn đang phải lòng cô bạn Kanzaki xinh xắn cùng lớp. Về phần Eba, cô giấu nhẹm chuyện ngày bé, để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên cũng như khởi đầu lại với chàng trai cô vẫn yêu mến.
Đơn giản thế thôi, nhưng cũng từ đây bộ manga họa lên những tình tiết rất đẹp. Đoạn đầu truyện, tức là từ khoảnh khắc Eba xuất hiện trước nhà Kirishima với nụ cười tươi rói, ngồi sau yên xe cậu nhún nhảy đầy thú vị, cùng cậu trải qua tháng ngày học đường với tình cảm đan xen, nhập nhằng dành cho Kanzaki - cô gái khéo léo, giỏi giang, xinh đẹp nổi tiếng cùng 2 người bạn thân Akari và Takagi, những tháng ngày học sinh đầy thi vị trên nền phong cảnh miền quê Hiroshima, cho đến khi Eba ngập ngừng nói lời chia tay và trở về Tokyo hoa lệ sau khi giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn gia đình, được nhiều nhận xét là đẹp nhất, đáng xem nhất vì mỗi chi tiết đều bật lên sự bất ngờ. Đơn giản ở giai đoạn này, tâm tính lẫn tình cảm nhân vật chưa ổn định, rất giống chúng ta. Mỗi người đều có giai đoạn trung học đầy mâu thuẫn, tình cảm chuyển từ người này sang kẻ khác nhanh không tưởng, đôi khi pha lẫn giữa ngưỡng mộ và yêu thương, nhập nhằng giữa cởi mở và dễ dãi. Haruto một mực cho rằng mình thích Kanzaki từ nhiều năm trước, nhưng vẫn rung động khi được Eba hôn hay khi nghe cô thừa nhận tình cảm. Cô nàng Kanzaki lộng lẫy, tự tin, giỏi giang vẫn đầy tự ái và buồn bã khi nhìn cậu bạn mình thương quan tâm Eba mỗi ngày. Và chính Yuzuki Eba, cô gái mở đầu mọi thứ khi đột nhiên chuyển xuống vùng quê và tiếp cận Haruto, song song đó lại chủ ý tôn trọng cảm xúc của cậu, không dồn dập tấn công, nhẹ nhàng khéo léo vun đắp cho Haruto và Kanzaki nhưng lại chưa bao giờ giấu diếm cảm xúc của chân thật của mình. Họ chưa suy nghĩ kĩ càng, chưa lường trước những tổn thương, đôi khi hành xử quá non nớt, vụng về giữa những kẹp kiềm phức tạp trong mối quan hệ. Tuy nhiên, đó chính là cuộc sống, là chuyển động cảm xúc giao nhau giữa những con người xa lạ. Độ tuổi vô tư vô lo ấy không kéo dài mãi, nó ngây dại, đôi khi phản diện, là đầu chốt của mọi sai lầm lẫn đổi thay, nhưng ai nhìn lại mà không quý nó chứ. Càng lớn chúng ta càng mất đi tính liều lĩnh, dần trở nên thận trọng hơn, mấy ai dám chạy theo điều mình mong mỏi khi đã trưởng thành? Đơn giản khi năm tháng để lại dấu chân trên kí ức, tâm hồn và suy nghĩ của mỗi con người, nó cũng dặm thêm vài gia vị, màu sắc, khiến suy nghĩ luống màu chính chắn, khiến cảm xúc dần bớt sục sôi, và đấy, cũng chính là lúc cái đầu lạnh và trái tim nguội lên tiếng. Tuổi trẻ và những bồng bột lùi hẳn phía sau. Thật may mắn, trải qua những ngày yên ả thiếu thời, cuối cùng nhân vật nam chính- Haruto đã đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời ở giai đoạn gần cuối - một quyết định đủ liều lĩnh và khó chịu để người lớn không nghĩ đến, đồng thời cũng chính chắn, trưởng thành ở mức độ trẻ con sẽ không mường tượng nổi.
Như tên truyện: "Thành phố nơi có em", tình tiết mình thích nhất, cảm động nhất và đọc lại nhiều nhất là giai đoạn từ khi Haruto quyết định chuyển trường, sống hẳn ở Tokyo nhằm tìm hiểu nguyên nhân chia tay thật sự của Eba. Cả câu chuyện là nhiều lần Haruto đuổi theo Eba, khi thì từ Hiroshima lên Tokyo, khi thì trong tâm thức và tình cảm. Đó là 4 năm trời dài đằng đẵng chạy theo bóng hình cô gái với mái tóc dài và nụ cười ấm áp, đó là những ngày nỗ lực không mệt mỏi, không màng cô đơn chỉ để ôm cô trong vòng tay. Những ngày tháng ấy không nhuộm màu bi lụy chút nào, xoay quanh chàng trai người Hiroshima khéo nấu ăn, điềm đạm và tốt bụng ấy luôn ngập tràn biến cố và mối quan hệ, nhưng Eba luôn ở trung tâm, luôn xoay chuyển mọi thứ tưởng chừng vững chắc chỉ với một lần xuất hiện của mình. Nhiều nhận xét cho rằng, nhân vật nữ chính gây ra những đau đớn không cần có, nhưng với mình, Eba chẳng làm gì to tát cả. Những đổ vỡ chính là do Haruto xô lấy, cậu đạp nát mọi thứ để vươn lại gần cô, bởi vì cô quá quan trọng với cậu ấy.
"Soko e yuku yo kimi no iru machi"
Em à anh cũng đang đi đây, đi đến thành phố nơi em ở đấy
Haruto chấp nhận những giận dỗi nơi bạn bè ngày cậu quyết rời họ để đến Tokyo. Làm sao không hờn khi thằng bạn nối khố bỏ mặc mình lên một nơi xa lạ đầy thử thách chỉ vì một con nhỏ mới quen? Làm sao không lo lắng khi nó một thân một mình nơi Tokyo hoa lệ nhiều cạm bẫy còn con bé kia thì đã chính thức viết thư nói có bạn trai mới? Mình cũng cùng cảm xúc khi đọc đến trang Eba nói với Haruto rằng cô đã có bạn trai, rằng hãy quên cô ngay đi sau rất nhiều nỗ lực kiếm tìm của cậu, mình đã rất tức Yuzuki Eba dù biết chắc chắn có uẩn khúc. Phải, nét vẽ tài tình thể hiện cảm xúc qua đôi mắt không phải biệt tài duy nhất các mangaka sở hữu, chính cách xây dựng tình huống, đóng mở khéo léo đã làm nên đủ cung bậc cảm xúc khi đọc. Haruto bỏ mọi thứ chạy theo cô gái cậu yêu thương, lạc ở thành phố xa lạ này, ngay từ lúc xách vali đi cậu đã quá dũng cảm, có lẽ vậy, nên một lời nói phũ phàng trong nét mặt buồn rười rượi của cô ấy không đánh gục nổi cậu. Haruto quay lưng ra về trong màu nắng chiều man mác ấy, nhưng trái tim cậu không ngưng lại dù tâm trí đã nhục nhã, mệt mỏi đến đầu hàng.
“Kimi no kokoro ga boku wo yonde iru no ga
Kikoeru kara”
“Bởi vì anh luôn nghe tiếng em gọi tên anh mà”
Toàn bộ câu chuyện được giải thích gọn ghẽ, dễ hiểu với sự xuất hiện của cậu bạn si tình đang bệnh nặng Kyosuke. Quan trọng hơn cả, sau cái chết của con người mạnh mẽ ấy - bạn tốt của cả Eba lẫn Haruto, kẻ luôn dành cho Haruto niềm tin và sự ủng hộ vô bờ, sẵn lòng giúp đỡ cậu trong những ngày đầu bơ vơ nơi Tokyo hoa lệ, và trên hết, là người yêu Eba hết lòng. Cậu ta ra đi, biến mất khỏi cuộc đời, để lại khoảng trống "mơ ước" giữa Eba và Haruto. Tuy nhiên lần nữa những cảm xúc tréo ngoe xuất hiện, họ buộc rời xa nhau vì mặc cảm tội lỗi với cậu bạn vừa khuất. Eba khóc hết nước mắt trong đám tang, còn Haruto ôm khư khư chiếc mũ bảo hiểm cùng lời nhắn cuối cùng. Kyosuke không phải loại người ích kỉ khư khư giữ Eba bên mình, cậu đứng giữa tình yêu của họ nhưng chưa khi nào trở thành phản diện nhờ cá tính rõ ràng và lòng tốt nổi bật.
Vậy là sau tất cả, người được đeo đuổi bởi 2 chàng trai, người tưởng như được che chở nhiều nhất lại là người chịu đựng nhiều nhất. Eba cắn răng viết thư chia tay Haruto để tròn vai bên cậu bạn bệnh tật, rồi cũng khó khăn như thế, chấp nhận thật tế cậu ta ra đi, rồi cũng mệt mỏi đến vậy khi phải lần nữa rời xa Haruto vì những gì đã xảy ra, nhìn cậu thành đôi cùng người khác.
Haruto đã từ bỏ Eba vào khoảnh khắc cô gần cậu nhất. Cậu luôn tuyên chiến với Kyosuke vì cô, buông bỏ mọi thứ vì cô, cũng chính thế, đủ tôn trọng và tinh tế để Eba được yên sau những đổ vỡ quá lớn. Cái chết là tổn thất, là mất mát không gì bù đắp được, nhất là với cô gái coi trọng tình nghĩa như Eba. Chính vì thế cậu thả cô đi, cầu mong Eba tự do tìm một bến bờ hoàn toàn mới, quên hẳn những ngang trái ám ảnh khủng khiếp xảy ra gần đây. Cậu bắt đầu mối quan hệ với Asuka như việc uống viên aspirin xoa tan nhức mỏi – một cô gái mạnh mẽ, luôn vui tươi và cá tính, khác hẳn vẻ dịu dàng nơi Eba. Mọi thứ tưởng chừng êm ả khi Asuka vô cùng tin tưởng Haruto, cậu cũng tìm thấy yên bình nơi cô ấy. Họ có vẻ đã tìm được hạnh phúc, đến nỗi có lúc nghĩ đến Eba, lòng cậu lặng như sông trôi, cậu quên cô rồi, hay ít nhất cũng không yêu cô mãnh liệt như trước.
Nhưng không, khoảnh khắc Eba xuất hiện ở cửa hàng tiện ích nơi cậu làm việc, ngày gặp lại cô ở bữa họp mặt làm quen, những cảm xúc lại nhảy loi choi khó tả. Mình cũng từng như vậy, khi chia tay bạn trai, mình quay đi khóc một ngày dài và tự thả mọi chuyện vào quá khứ, cố gắng bình thản. Nhưng sau đó cùng cậu ấy xem phim với lớp và chạy cùng đường về nhà, mọi suy nghĩ giấu diếm chợt mở bung, mình thèm ngồi sau lưng cậu ấy như ngày trước chứ không phải mỗi đứa một xe lạnh lùng thế này. Chỉ tiếc bạn trai mình sẽ không bỏ mọi thứ vì mình như Haruto sẽ làm, chỉ tiếc cậu ấy không còn yêu mình nữa, còn Haruto thì mãi mãi, luôn luôn yêu Eba.
"No matter what kind of matter awaits for me
I don't really mind at all"
Dù có chuyện gì chờ trước mắt, anh cũng không quan tâm đâu em à.
Tình tiết Haruto chấp nhận chia tay Asuka vì Eba quả thật gây ra làn sóng trong các diễn đàn. Mọi người chỉ trích cách xây dựng tình tiết của tác giả khi cho Eba vào trung tâm và đẩy câu chuyện vào phi thật tế. Tuy nhiên, cá nhân mình thấy đây không phải bước ngoặc, mà là bước đi hợp lí, nó khớp với tính cách của Haruto và cũng không đẩy nội dung vào tình trạng drama lối mòn. Liệu một người hi sinh quê hương và bạn bè cho Eba có bỏ qua cơ hội lần nữa có Eba trong tay hay không? Nếu Haruto là một người nghĩ cho người khác nhiều hơn Eba, hẳn cậu đã ở lại Hiroshima khi hai người bạn thân từ nhỏ thiếu điều muốn từ mặt. Haruto đã đến bên Eba lần nữa, sau nhiều ngày đuổi theo hình ảnh, suy nghĩ mơ hồ về cô ngay khi đang bên cạnh Asuka. Cậu lần nữa tìm thấy tình yêu đẹp đẽ khi có Eba bên cạnh, dẫu phải dọn ra sống riêng, dẫu vấp phải sự khinh bỉ, chán nản từ bạn bè...
“Asuka cũng là bạn của tớ, cậu hành động quá đáng rồi Haruto”
“Chúng ta kết thúc ở đây”
“Em đã yêu anh, tin tưởng anh hơn mọi thứ”
“Hạnh phúc lấy từ đau đớn của người khác cũng sẽ tiêu tan thôi”
“Nếu ngày ấy em chấp nhận đi du lịch, liệu anh có chia tay không?”
“Anh nghĩ mình rồi sẽ lại yêu Eba thôi”
Câu trả lời làm mọi thứ rơi vào im lặng. Mình thương Asuka, cô gái mạnh mẽ, kiên cường đã phải rớt nước mắt hàng dài khi nghe người yêu khẳng định sự thật đắng nghét. Nỗi đau ấy hơn ai hết Haruto và Eba hiểu, cảm nhận rõ ràng trong những ngày họ xa nhau. Quyết định lần này chà đạp lên tình cảm của người con gái khác, Haruto chấp nhận sự xa lánh, khinh bỉ từ bạn bè thân thiết, còn Eba chịu nỗi dằn vặt không nguôi vì cướp đi hạnh phúc từ người bạn tốt. Có lẽ vì vậy họ ở bên nhau, vừa khớp và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Haruto, có nhận ra cách cậu đuổi theo Eba quá đẹp đẽ hay không? Hình ảnh cậu cùng Eba trở về Tokyo khi cô chán nản gia đình, khi cả hai còn là thiếu niên thừa hơi cạn suy nghĩ, hình ảnh chàng trai vùng quê tất tả giữa sân ga lớn vì lo lắng cho cô bạn cùng nhà luôn khiến mình cảm động. Ngày cậu háo hức chuẩn bị mọi thứ, cùng lớp tham quan Tokyo nhằm lén gặp Eba, khoảnh khắc nụ cười vụt tắt khi cậu phát hiện lá thư chia tay gọn gàng của cô trong giỏ quà, ngày Haruto lại lần nữa bỏ qua Kanzaki đang bày tỏ tình cảm, quyết tâm đến Tokyo kiếm tìm Eba, và khi Eba cười hạnh phúc cùng cậu bạn bất hạnh, Haruto lần nữa tìm cách giật cô về bên, bất chấp cảm xúc, đạo đức thường ngày. Nhưng khi nhận ra Eba có nhiều trăn trở và khó xử trong lòng sau cái chết đấy, cậu lại buông cô ra, buông nhẹ nhàng và dứt khoác chỉ để Eba được hạnh phúc trọn vẹn. Chưa hết, mãi nhiều năm sau, cậu sẵn sàng đập nát mọi thứ êm đẹp sau lưng để giữ tay Eba trên con đường trơn ướt, xoa dịu tâm hồn cô đơn, vỡ tan vì phải chịu đựng quá nhiều của cô. Cậu có thể là kẻ ngu ngốc, dại dột trong mắt gia đình và bạn bè, nhưng quả xứng đáng một anh hùng trong tình cảm cá nhân.
Trong cuộc đời Haruto chỉ có Eba làm trung tâm, cô quá quan trọng, việc cô ra đi quá khó chấp nhận, trừ khi nó đem lại hạnh phúc, còn không đừng hi vọng cậu dễ dàng để nó xảy ra. Một tình cảm cao quý, đáng trân trọng, nhất là khi nó không từ trên trời rơi xuống. Để dâng tình yêu ấy cho Eba, Haruto đã năm lần bảy lượt ngập trong tuyệt vọng và cô đơn, đã nhiều phen hi sinh bản thân và gia đình, thậm chí phá vỡ hạnh phúc vốn đã thành hình trước mắt cùng cô bạn gái tốt bụng. Bỏ lại bình yên chưa bao giờ là dễ dàng, chỉ cần nghĩ đến mọi thứ có thể không yên ả, tốt đẹp như thế nữa là đủ chùn chân, đằng này, rất nhiều lần Haruto làm thế để có được Eba, không cần cậu phải quá tốt đẹp hay giỏi giang, chính sự hi sinh không suy nghĩ, ngại ngùng đấy quá đủ làm nên Haruto rồi.
Hai
con người, cậu trai người Hiroshima giỏi nấu ăn, bao dung và hiền lành cùng
cô gái thành thị Tokyo dịu dàng, tốt đẹp đã trải qua bao thứ cùng nhau. Một
ngày hè bé nhỏ khi cô mít ướt và được cậu dắt tay đi chơi. Một năm trung học
cùng bao cảm xúc khác thường, những cung bậc điên rồ, nhưng cậu nhóc ấy không để
ý, từ những ngày đầu, khi cậu còn mặc định mình thích cô bạn xinh đẹp cá tính
Kanzaki, cậu đã vô tình rất quan tâm Eba, ban đầu chỉ là lòng tốt, rồi với tính
cách vui vẻ, yếu đuối khi muốn nhưng mạnh mẽ khi cần, cô ấy dần chiếm trọn hình
ảnh, tình cảm trong tim cậu. Lễ hội mùa hè thứ hai ngắm pháo hoa cùng nhau, lần
đốt lửa trại và tiếng yêu cất lên, ngày cậu dẫn cô xem hoa băng trên dòng sông
vắng, nhìn cô mỉm cười nhận lời yêu mình. Chưa khi nào Haruto hết quan tâm dành
cho Eba, từ ngày thiếu thời đến khi chuyến tàu tốc hành đưa cô trở lại Tokyo
cùng ngàn rắc rối lẫn khó xử, Haruto Kirishima vẫn ở đây, theo cô, đến thành phố
nơi có Eba, tiếp tục cùng cô viết những tháng ngày còn lại, luôn chọn cô dẫu
bình yên lúc nào cũng quyến rũ hơn, luôn đứng về phía cô dẫu mọi người quay đi
dè bỉu. Cậu là thế, xuất hiện đúng lúc, bên cạnh đúng ngày, Eba may mắn lắm.
“Nụ
cười tuyệt nhất là thế giới là khi em ngồi sau tay lái anh”
Trong
cuộc đời, đôi khi không cần đến một chàng điển trai tặng triệu hoa hồng, hay những
hành động sến sẩm bất ngờ hoặc nhiều lời yêu suốt ngày được lặp tới lui. Chỉ cần
cậu ta luôn chọn bạn dù bên kia là những điều tốt đẹp hơn rất nhiều, chỉ cần cậu
ta luôn muốn bên bạn đến mức vượt qua nhiều rào cản tưởng chừng không thể, chỉ
cần cậu ta yêu thương bạn đủ nhiều để không nhận ra mình đang rất kì quặc giữa
bao người. Tình cảm trong manga bao giờ cũng thi vị như thế, được nuôi dưỡng
thuần khiết, bị dập trù tơi bời để rồi đẹp đẽ đến ngưỡng mộ. Các nhân vật manga
bao giờ cũng thế, đưa chúng ta vào những tình huống tràn cảm xúc từ vui sướng đến buồn thương, để chợt nhận ra mình cần những
rung động ấy trong đời thế nào.
“Tôi
cần là nơi cô ấy thuộc về, tôi cần trở nên vững chắc, bao dung để cô ấy tin tưởng
suốt đời”
“Mỗi
khi cô ấy cười, cứ như tôi được yêu cô ấy lại từ đầu vậy”
“Chỉ
cần em ở bên anh, mọi người có ghê tởm anh thế nào cũng được”
“Nhìn
người con gái tôi yêu đang cười hạnh phúc, tôi không nỡ, không bao giờ nỡ xen
vào hai người họ”
"Tôi yêu cô ấy hơn mọi thứ trên đời này"
- Kimi No Iru Machi -
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaVề nội dung ở nửa sau truyện, nhiều người cho rằng khá nhàm chán vì chỉ xoay quanh mấy việc lặt vặt của cặp đôi Haruto và Eba khi quyết định về ở cùng với nhau. Nhưng mình nghĩ cũng là hợp lý vì hai người họ đến với nhau chỉ từ những rung động của tuổi học trò, tình cảm đó đẹp đẽ, tình cảm đó được trải qua nhiều sóng gió nhưng chưa thật, và tại cùng một thời điểm, dường như đó chỉ là sự cố gắng từ một phía. Khi chấp nhận "góp gạo thổi cơm chung", hai người sẽ cùng nhau trải qua những thứ rất đời thường, đôi khi chỉ là những khúc mắc lặt vặt như Haruto dám "cả gan" giặt đồ lót của Eba hay Haruto quá mải mê với người bạn phụ bếp cùng sở thích mà quên đi suy nghĩ của Eba... Họ cùng nhau trải qua những khó khăn mà chỉ những cặp vợ chồng mới hiểu như dành dụm từng đồng để trả tiền ăn, tiền thuê nhà, tiết kiệm tiền để đi du lịch ít nhất 1, 2 lần trong năm hay những chuyện lớn hơn như hòa hợp tình dục, tìm kiếm việc làm, cân bằng giữa miếng cơm manh áo hay đam mê nấu ăn thuở nhỏ của Haruto... Theo mình, đây mới chính là phần hay nhất và "đắt" nhất của truyện. Dù vậy, mình không hề thích cách tác giả cồ "cài" trở ngại về khoảng cách giữa hai người khi đi làm ở vài chapter cuối truyện để khiến họ phải chia tay dù còn đang rất yêu nhau. Có lẽ sẽ có nhiều cách giải thích khác nhau cho hành động này nhưng dù gì mình cũng không thấy thỏa đáng lắm nếu so với những khó khăn mà hai người phải trải qua suốt từ đầu truyện. Cũng may mà cuối cùng tác giả vẫn cho họ đoàn tụ. Là con trai, mình thấy rất thương Eba và khâm phục những gì mà cô đã làm, thực sự trân trọng sự hi sinh mà cô dành cho bạn bè và đặc biệt là cho Haruto, người con trai mà cô yêu thương từ thuở bé. Thực sự mình không nghĩ là Eba chờ đợi Haruto tới hai năm và rồi quyết tâm dùng nhiêu "mưu kế" rất dễ thương để giành lại người con trai của mình từ tay Asuka (gần như Haruto đã quên luôn Eba và nỗi đau mà cô để lại). Tiếp đó, cô chờ Haruto tới một năm rưỡi mặc dù hi vọng trở về Tokyo của anh chàng này gần như là không còn và dường như Haruto cũng không có gì gọi là cố gắng để trở về Tokyo để gặp người yêu kể từ khi chia tay. Con gái sẽ nói Eba may mắn lắm khi có Haruto xuất hiện đúng lúc, bên cạnh đúng ngày. Nhưng là con trai như mình, mình thấy ngược lại. Haruto mới là may mắn khi có được một cô bạn gái xinh đẹp, hiền dịu, tinh tế và vị tha vô cùng như Eba...
Trả lờiXóa"Cuối cùng thì tụi mình cũng được cùng nhau ngắm hoa anh đào rồi..."
Eba nói ít nhưng mỗi lần cô nói và khóc là một lần tim mình thắt lại!
like bác cho xin Fb minh fan bác cmnr
XóaBác cho xin Fb đi mình tks bác nhiều hay add tui di ruaaok1995@yahoo.com
XóaBạn ơi mình cũng là fan về kimi no iru machi vs mấy loại romantic
Xóamình có thể thêm bạn và bàn luận tý về nội dung này dc 0 ạ tks bạn
bạn nói vậy k đúng.do văn hoa ở Nhật bản khác việt Nam.người Nhật rất quan trọng sự nghiệp,một người chưa có việc làm thì gần như k thể có chỗ đứng trong xã 2,mà tính cách của người Nhật khi làm thì sẽ làm hết sức mình,quên ăn quên ngủ :) nên mấy chap cuối tác giả để tình tiết chia tay.đợi 2 năm sau Haruto thành công rồi mới cưới nhau là hợp lý.vừa là điểm nhấn rằng họ tuy xa nhau nhưng chưa bao giờ hết yêu nhau vì đơn giản họ sinh ra là dành cho nhau
XóaChà lâu quá rồi hihi. Mọi người vẫn còn đọc Kimi No Iru Machi chứ? Mình thì vẫn, mỗi năm đọc lại một vài lần. Vẫn hay và xúc động như ngày nào :)
Xóae thì còn trẻ con but mà mỗi khi thấy thiếu thốn tình cảm thì e lại tìm bộ này để đọc lại =))
XóaThành fan của 2 bạn r .@tran ha @chủ thớt
XóaCho xin mấy bộ như này đi các bác ơi....đọc xong có cảm giác, khó tả vl, rất thích những bộ như này luôn...
XóaMình vẫn đọc nha,đọc nhiều lần vẫn cảm xúc
XóaTình tiết thứ hai thậm chí còn gây tranh cãi nhiều hơn, thậm chí trên các fanpage facebook ở VN và diễn đàn ở tây mọi người cũng tranh cãi hết sức sôi nổi. Tuy nhiên, mình đồng ý với bạn, đây cũng là một tình tiết hết sức hợp lý với tính cách của Haruto khi mà chính vì Eba mà cậu dám từ bỏ quê hương, bạn bè và cả gia đình để lên Tokyo xa lạ, không một người thân quen để tìm kiếm người mình yêu dù hi vọng vô cùng nhỏ bé. Và rồi cũng chính vì Eba mà Haruto dám thách đấu với người bạn đáng mến Kazama dù cuộc đấu có vẻ vô cùng trẻ con và hài hước. Eba vô tình trở thành số phận và cũng là người định hướng số phận của Haruto chứ không chỉ đơn thuần là một người con gái mà Haruto thương nhớ nữa (vì nếu là người Haruto thương nhớ thì Kanzaki có "thâm niên" lâu hơn Eba nhiều). Trong khi đó, Asuka thì giống như một người lấp khoảng trống mà Eba để lại hơn là một người mà Haruto thực sự yêu. Asuka gần như chủ động về mọi thứ trong cuộc tình này, từ tỏ tình cho tới nắm tay, thậm chí cả lúc hôn nhau. Nhìn cái cách Haruto đối xử với Asuka trong suốt vài chục chapter, mình biết rằng Haruto chỉ thương Asuka và đôi lúc, Haruto cũng có những tình cảm thật sự tuyệt vời dành cho Asuka nhưng chừng đó là chưa đủ. Tình yêu của Asuka và Haruto dịu ngọt và êm đềm giống như mùa xuân, nhưng lại vô cùng mong manh. Tình yêu đó chưa thể nào so được với thứ tình cảm được mài giũa qua bao chia ly và khoảng cách như của Haruto và Eba dành cho nhau. Đôi lúc mình tự nghĩ, kể cả có hay không sự xuất hiện của anh chàng ung thư máu Kazama, kể cả khi Kazama có phẫu thuật thành công đi chăng nữa, Eba vẫn sẽ chọn Haruto vì thứ tình cảm mà Eba dành cho Kazama chỉ là tình thương chứ không phải tình yêu lâu bền (thứ khiến Eba muốn trở về Hiroshima để gặp lại "người cũ").
Trả lờiXóaMình lại nghĩ Haruto mệt mỏi quá rồi nên trước một bến bình yên như Asuka, cậu không thể cưỡng lại, rất giống việc đang nhừ người mà trước mắt là chiếc giường ngàn lớp nệm ấm êm vậy. Con trai tụi nó vốn không dai dẳng, một người sâu sắc như Haruto cũng có lúc đến giới hạn của mình, nằm gục xuống bên một bờ biển lặng dường như là khao khát nhiều hơn là yêu thương :).
XóaVà thật tế mình nghĩ việc yên bình và tình yêu là 2 thứ khác nhau. Một người mình yêu đến điên cuồng sẽ chẳng bao giờ đem lại cảm giác thật sự quá bình lặng (vì mình luôn phát điên mỗi khi thấy họ cơ mà ), trừ khi tình cảm đó lâu dài và hai đứa dần lớn lên, và chắc chắn đó là khi hai nhân vật chính của chúng ta biết trưởng thành.
Hi mình cũng mới đọc Kimi no iru machi và muốn tìm một review nào đó về truyện này, rất may lại đọc được blog của bạn và muốn để lại một vài cảm nhận nhỏ.
Trả lờiXóaVề tựa đề, mình có tham khảo qua bản tiếng Anh thì thấy họ dịch là "A Town Where You Live", nếu dịch chuẩn sang tiếng Việt thì mình nghĩ "Thị trấn nơi anh sống" sẽ là hợp lý hơn, có lẽ ở đây ám chỉ thị trấn nhỏ tại Hiroshima nơi Haruto sinh sống rồi trải qua những kỉ niệm ngắn ngủi và trong sáng vô cùng với Eba, chứ không hẳn là thành phố lớn Tokyo, nơi hai nhân vật chính vượt qua mọi sóng gió để đến với nhau. Và các bản dịch hiện nay tại Việt Nam cũng cố né tránh dịch sát mà chỉ đơn giản lấy một tựa đề khá chung chung là "Thị trấn tình yêu". Anw, dịch theo nghĩa nào thì nội dung truyện mới là cái mà người đọc hướng đến và đúng như bạn phân tích, Kouji Seo đã rất thành công trong việc này.
Về nội dung, theo mình có hai tình tiết làm thay đổi hoàn toàn cục diện, đó là lúc Eba chia tay Haruto để trở về với gia đình ở Tokyo và lúc Haruto quyết định chia tay Asuka để trở về với Eba.
Trên cty mình cũng có nhiều người từng đọc Kimi no iru machi và khi mình đưa ra ý kiến này, mọi người bình luận rất sôi nổi. Về tình tiết thứ nhất, có nhiều người cho rằng nếu Eba thích Haruto đến vậy tại sao ko dành nhiều thời gian hơn để tình cảm hai người này nở và trở về với gia đình muộn hơn (đợi sau 1 năm nữa chẳng hạn). Nhưng theo mình nghĩ, đấy là tình tiết hợp lý vì dường như Eba đã dự tính việc này từ rất sớm rồi, có lẽ là sau chuyến trở về Tokyo 2 ngày cùng Haruto, sau đó một phần nhờ Haruto mà Eba dần "bình thường hóa quan hệ" được với cô em gái cùng cha khác mẹ và có thêm được sự cảm thông của người anh trai. Thêm nữa, khi Eba bắt đầu lờ mờ nhận ra được sự quan tâm đặc biệt của "người bạn trai ở cùng nhà" thì cô bắt đầu trở nên bối rối. Liệu tình cảm này có thực sự bền vững hay chỉ giống như một cơn gió lạ giống như với cô bé Kanzaki, người mà Haruto từng thích suốt nhiều năm trước? Và Eba tìm cách chạy trốn. Đó giống như một sự thử thách dành cho Haruto, liệu cậu có dám tiếp tục theo đuổi người mình yêu dù hai người ở cách xa nhau và thậm chí mất liên lạc chỉ sau ba tháng?? Mình nghĩ đây cũng là một dụng ý của tác giả để diễn biến truyện trở nên bớt tẻ nhạt và cũng để tình yêu của Haruto dành cho Yuzuki Eba được trải qua sóng gió và trở nên sâu đậm hơn. Dù nhiều đồng nghiệp mình nhận xét rằng 60 chapter đầu tiên là hay nhất nhưng theo mình chỉ là trong sáng nhất và dễ thương nhất thôi, tình cảm học trò mà.
Những 5 cmt dài đến giật mình, cám ơn bạn đã quan tâm bài viết của mình đến vậy.
XóaKhi nghe bài Kimi No Iru Machi (ending của anime), giọng nam hát và có câu Soko e yuku yo kimi no iru machi, trong đầu mình từ đó rập ngay khuôn là “Thành phố nơi em sống”, cũng có thể mình đã quá cảm động vì Haruto rời bỏ thị trấn nhỏ của mình để bôn ba tìm Yuzuki, với mình điều đó rất ý nghĩa, rất giá trị, dù nó có là ngu ngốc với nhiều người hay gian nan vô cùng với Haruto như chúng ta đã thấy.
Mình cũng có chút không đồng tính với chi tiết hơi “drama” khi hai nhân vật chia tay nhau cuối truyện, nhưng ngẫm lại nó cũng có thể xảy ra trong cuộc sống bình thường. Mỗi lần đọc Kimi No Iru Machi là một lần mình nghĩ đến những tình cảm đã từng qua trong đời, thật sự khi tình yêu dần biến thành quen thuộc, thi vị sẽ mất và chấp nhất càng nhiều, những khó khăn mình gây ra cho đối phương trước kia nhỏ xíu giờ trở thành to lớn, càng yêu thương sẽ càng dằn vặt, huống gì cả Yuzuki lẫn Haruto đều là 2 con người nhạy cảm, họ bao bọc nhau đến mức làm khổ nhau. Tuy nhiên, đúng, mình vẫn thấy tình tiết mệt mỏi công việc mà chia tay chưa thật sự đẩy mọi thứ lên cao trào hay hợp lí.
:) Rất vui được biết bạn
Mình chót ấn nhầm nút comment hơi nhiều vì mạng ở nhà khá chậm, mà blogspot lại không cho xóa nên đành để vậy hihi. Đợt vừa rồi mình có đọc qua một manga nữa của bác Seo là Suzuka, và hiện giờ đang theo dõi Fuuka nhưng cảm thấy không quá ấn tượng với hai tác phẩm này dù tình tiết và lối dẫn dắt vẫn rất tuyệt vời, có lẽ vì cái bóng của Kimi No Iru Machi quá lớn. Cũng giống như bạn, mỗi lần đọc Kimi, mình lại liên tưởng đến những tình cảm đã trải qua trong đời, đặc biệt là mối tình đầu trong sáng thuở cấp 3 với cô bạn cùng lớp, hai chúng mình đã có những kỉ niệm rất giống trong truyện. Tiếc là mọi thứ không có kết thúc đẹp như Haruto và Yuzuki, biết làm sao được khi mà cuộc đời vốn phức tạp và lòng người quá dễ đổi thay. Đến giờ chắc mình phải đọc lại Kimi tới lần thứ hai hay ba chục gì đó, mỗi lần đọc là một lần như được đắm mình trong thứ tình yêu tha thiết và tình bạn cao cả của những nhân vật trong truyện, cảm giác như thấy một phần con người mình vậy...
Xóa"Dù đang ở Tokyo hay ở làng quê nào đi nữa, quần lót cũng vẫn sẽ như vậy thôi. Và trái tim người con trai khi cố gắng làm điều gì đó cũng vẫn như vậy". Đây là đoạn kết ở chương 2 và là một trích dẫn mà mình thích nhất, hài hước, dí dỏm và cũng không kém phần tinh tế, lãng mạn.
Nếu bạn rảnh, hãy đọc thêm một webtoon của Hàn Quốc là "Orange Marmalade": http://truyentranh8.net/Orange_Marmalade/ Đảm bảo với bạn là truyện này cũng hay và dễ thương cực kỳ hihi. Cảm ơn bạn vì một bài review hết sức tâm huyết và đánh đúng tâm lý của những người mê truyện "sến sẩm" như mình.
Chào bạn và mong bạn tiếp tục có những bài review như thế này nha ^^
Chào chị Phuong Quynh!
XóaXin giới thiệu, em là một nam sinh viên. Em vốn không có cơ hội được nói chuyện với ai về bộ Kimi no Iru Machi, và đây là bộ truyện yêu thích số một của mình- mình cũng đã đọc lại đây là lần bao nhiêu không biết. Thực sự em rất ngại chia sẻ về những tựa truyện tình cảm, nhất là khi KnIM lại là shoujo nên ngay cả bạn thân cũng không nghe em lảm nhảm được. Vốn ăn nói kém văn hoa nên khi đọc được bài review của chị, em rất xúc động. Quả thật là một độc giả đáng hâm mộ, những suy nghĩ của chị rất hợp những gì em cảm thấy. Đặc biệt là chị cũng crop lại pic có hình bóng Yuzuki ngồi sau xe Haruto, mỗi lần đến đoạn đó em đều phải dừng đọc và hít thở thật sâu. Em không thể đọc truyện một mạch được, mỗi lần feels mạnh quá em lại phải dừng lại nghỉ. Đa cảm khổ ghê chị ạ.
Là một gã trai, em rất hiểu cách suy nghĩ của Haruto, đặc biệt trong sự thay đổi về tình cảm của cậu. Em cũng đã từng vô cùng day dứt khi nghĩ về mối quan hệ với một cô bạn thân hồi năm hai. Về lý mà nói, thì em vẫn đang theo đuổi một cô bạn khác, nhưng mối quan hệ của bọn em cũng awkward như Haruto và Kanzaki vậy- sau đó, Yuzuki của em xuất hiện. Tất nhiên, câu chuyện của em không kết thúc đẹp như của Haruto, nên em luôn tìm về KnIM như một phần hoài niệm và mơ tưởng về một điều lẽ ra đã có thể xảy ra như trong truyện vậy.
Em xin tạm dừng lời ở đây, hy vọng chị có thể đọc được comment này. Nếu chị có thể, em muốn xin chị link đến các diễn đàn chứa những discussion cho KnIM (tiếng việt thì càng tốt, em muốn tăng cường khả năng viết văn). Nhưng ngoài ra thì gần như tiếng nào em cũng đọc được, cảm ơn chị ạ.
Looking forward to your reply. Again, thank you kindly for the heartfelt review.
bác nhà văn hay sao thế mà viết hay vậy nhỉ
Trả lờiXóa