Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014



[ Trước tiên đây là nhạc nền của FIFA online và trailer The Sims 3 Generation]

Trước hơn nữa đây là bài tôi rất hay nghe khi ánh sáng và nhiệt huyết bị những cảm xúc không tên dập tắt ngúm, nhạc dạo của nó gây hưng phấn, và lời của nó chính là cái tuổi trẻ mà tôi luôn muốn thắp bừng lên.
Những ngày tôi 17, những ngày còn khoác lên người áo trắng học sinh, những ngày chỉ còn biết giấu những cảm xúc, những ước mơ, những hoài bão, những khát khao được khám phá sau thật nhiều trang vở, hàng trăm bài toán và đầy ắp những con chữ rập khuôn, những tháng ngày tôi còn chưa bước ra ngoài mà chỉ biết ngồi bên khung cửa và mường tượng, mà suy tư, mà vẽ vời. Tôi là một con bé như thế, đoán lường ít, nhưng mơ mộng, suy nghĩ vẩn vơ lại nhiều, không nhớ bao nhiêu lần ở tuổi 17 tôi nguệch ngoạc những đường uốn lượn đầy màu sắc cho tương lai mà nào biết sau này nó chỉ toàn đường gấp khúc. Những ngày tôi 17, tôi có một tình yêu, anh cũng như tôi, cũng đoán ít mơ nhiều, cũng tràn đầy sức sống và năng lượng, thích những gì tôi thích, nghe những âm điệu tôi nghe, mơ những gì tôi ước. Bao nhiêu lần tôi không thể nhớ, ở tuổi 17, tôi cùng anh nói về những gì sau này, không phải sau này xa xôi, mà là ngay chính sau cánh cửa lớn ai cũng phải qua trước mặt. Chúng tôi tự nhiên ở bên nhau, tự nhiên chia sẻ, bước vào tuổi trưởng thành cùng nhau như điều đương nhiên phải thế.

Two kids no consequences
Pull the trigger, without thinking
There's only one way down this road


Cứ như hai đứa trẻ chẳng màng đến sau này
Kéo cò súng không chút suy nghĩ
Còn cách nào khác ngoài lao xuống lối mòn?



Và rồi cũng tự nhiên không còn gắn kết, chính bản thân tôi còn không nhớ tình yêu tuổi 17 của tôi đóng lại vì đâu, vốn từ đầu mọi thứ đã không mấy ổn thỏa, nhanh hơn bình thường cho phép, đóng lại lâu hơn bắt đầu một chút. Nếu thời gian có quay lại, tôi cũng không biết phải làm gì để giữ anh, chắc anh cũng thế, nếu thời gian có quay lại, anh cũng chẳng biết làm sao để đi qua quá tuổi 18 với một con nhóc như tôi.
Mọi thứ tự nhiên đến mức tôi chấp nhận nó, không thể trách móc, tôi nhìn cửa đóng, nhìn anh biến mất, nhìn anh vui, nhìn mọi thứ lại như cũ, cuộc sống lại như trước kia, trước tuổi 17 của chúng tôi, cứ như những dự định, ước mơ, nhiệt huyết kia chưa bao giờ được chấp bởi 2 ngòi bút, tôi yên lặng bôi những đường lượn sóng, kê thước vẽ đường gấp khúc, mọi thứ vẫn trôi, tôi không lí giải được mình buồn hay vui.

It was like a time bomb set into motion
We knew that we were destined to explode
And if I have to pull you out of the wreckage
You know I'm never gonna let you go

Giống như quả bom đã hẹn giờ vậy, chúng ta đều biết số phận định đoạt sẽ nổ tung
Và nếu anh có phải đẩy em khỏi đám đổ nát đó
cứ yên tâm rằng anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu.




Tôi viết những điều này chẳng nhân dịp nào, cũng chẳng phải vì đang ngồi hồi tưởng, tôi có thói quen đánh dấu một người, một sự kiện nào bằng âm thanh hay mùi hương. Ví dụ ngày đầu tiên ba tôi mua ipad, tôi là đứa cầm đầu tiên, nên những khi ngửi mùi da bọc ipad, tôi nhớ ba của những năm tôi 16, ba hơi già, ba hay cười với tôi, chứ còn nếu là ba trẻ trung, có lẽ tôi sẽ nhớ mùi của cây vợt bóng bàn ba xếp trong góc tủ. Tôi nhớ những ngày học cấp 1 cùng đám bạn khi ngửi mùi canh bí đỏ trong hơi ẩm trời sắp mưa, đơn giản món đó chúng tôi ăn suốt những bữa trưa gần hè. Tôi nhớ quay quắt nhà ngoại khi nghe mùi gỗ cũ, sách cũ, hay chỉ đơn giản khi nhìn thấy chồng quần áo bừa bộn trong góc nhà. Tôi vẫn hơi run khi nghe Everyday I love you của Boyzone, và hay mỉm cười nhớ những tháng ngày rửa chén hát ầm ĩ cùng ông anh khi giai điệu bài All I Have To Give của BSB vang lên. Tương tự vậy, tối nay tôi đã nghe nhạc của Boys Like Girls và bài hát Time Bomb này, và đó là những bài tôi đã đánh dấu anh, chỉ cần những bài hát hơi hơi có xu hướng alternative rock, biểu diễn bởi những anh chàng giọng trầm khỏe đều gợi tôi nhớ đến anh, dĩ nhiên chỉ trong giai đoạn tôi còn thích anh quá nhiều, không phải bây giờ.

Vì vậy khi có người bạn hỏi tôi: Khi nào biết mình yêu?
Tôi trả lời, theo 9gag, và thấy đúng lắm: Khi nghe bài nào cũng liên tưởng được hết :).

Thế thôi, tự nhiên tôi nghe và nhớ đến anh của những ngày chúng tôi 17. Anh không phải người giỏi giang, cũng không xuất sắc, càng không quá tốt bụng, nhưng anh nhiệt huyết và mạnh mẽ, tôi luôn có cảm giác mình là bó củi còn anh là bố đuốc, khi nào buồn, khi nào lụi tàn, có thể dựa anh một chút để lấy "cảm hứng". Tôi đã thích và ngưỡng mộ anh theo cách của mình, như bao đứa con gái khác ngưỡng mộ người yêu, chỉ khác chúng ngưỡng mộ tài năng, đẹp trai, còn tôi thật sự thán phục điều khác, có thể quá lí tưởng, nhưng đó có lẽ là điều duy nhất giữ anh ở trong lòng tôi.

Tôi không nhớ vì sao nó tắt, hay ít ra là tắt với tôi.
Tôi không hiểu vì sao tôi không còn có thể dựa, dù giai đoạn sau này tôi mất lửa rất nhiều, đôi lúc tôi ước được như xưa, chỉ cần nhìn một cái, chỉ cần anh cười một cái, mọi thứ sẽ lại yên bình.
Nhưng điều đó lạc dần, rồi mất hẳn :)

Got my heart in your hands, like a time bomb ticking
It goes off, we start again
When it breaks, we fix it


Đặt tình cảm của em vào anh, như một quả bom đếm giờ
Nếu nó nổ, chúng ta sẽ bắt đầu lại
Nếu có hư hỏng, mình sẽ cùng sửa mà ha.

Còn quả trẻ để bình tĩnh giữ những gì đang chệch đi, tôi biết thế chứ, tôi sẽ cùng sửa những lỗi lầm, sẽ cùng bắt đầu lại khi sụp đổ, với một người khác. Tôi luôn ý thức được điều đó sẽ đến, chỉ là không biết bao giờ. Tôi luôn ý thức được anh vẫn ở đây *áp ngực trái*, nhưng sẽ không phải người đi cùng tôi mãi. Đơn giản vì trong giai đoạn khó khăn nhất, mọi thứ đã đứt gãy. Nhưng có lẽ những người đến sau này, có thể tôi sẽ yêu thương họ theo cách khác tốt đẹp hơn, dành nhiều hơn cho họ sự trưởng thành của mình, tôi sẽ biết kiềm chế cảm xúc, sẽ đủ lớn, đủ bình tĩnh để mọi thứ luôn trong giới hạn. Có lẽ sẽ vậy...
Nhưng tuổi trẻ trong tôi, sự nhiệt huyết ham muốn làm tất cả mọi thứ, phá mọi giới hạn và cả sự ngu ngốc, dại khờ, nóng nảy nhiều lúc vô tình làm người khác tứa máu, đã nằm lại ở anh và tuổi 17. Tôi sẽ vẫn làm những gì mình thích khi còn trẻ, vẫn lập những kế hoạch điên cuồng, vẫn sẵn sàng thử thách, sẵn sàng đi xa, sẵn sàng chơi tới nơi, liều tới chỗ, nhưng cái trẻ trung có phần phá luật của tôi, cái con nít ngông nghêch nó đã nằm lại :), đâu đó nó chỉ ghé thăm tôi một lần, thổi tung lên, rồi đi qua đứa khác mất khi thấy chuyện của tôi quá chán.
Nói cách khác, anh là tuổi trẻ của tôi.

Có những điều chỉ đến một lần, ào ạt, tới tấp :)
Dù có ham hố chơi lại lần nữa, có kinh nghiệm rồi, cảm giác nó vẫn là lần hai thôi :).