Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015






 Thế nào nhỉ, 2 đêm trước mình vừa đi concert của Helloween tại Sydney, một rock band rất nổi tiếng của Đức. Cũng như bao người khác kiên nhẫn xếp hàng trước nhà hát chờ đợi, mình hồi hộp, háo hức đến tột cùng, thậm chí còn nhón chân dợm nhảy, nhẩm lại vài bài quen thuộc. Nhưng rồi khoảnh khắc guitarist Sascha Gerstner cùng cây guitar trắng quen thuộc bước lên stage, bắt đầu solo, mình bỗng giật mình rồi chợt muốn khóc, những bài hát trôi tuột mãi tận đâu, chỉ có đôi mắt không thể rời tay guitar ấy, để rồi bật khóc nhận ra: đây là lần đầu thấy Sascha dong dỏng1m9 trên sân khấu chỉ cách vài gang tay, đây là lần đầu sau ngần ấy năm mình nhớ Ren Honjo đến vậy.

   Mình sẽ không bao giờ quên đã yêu mến Ren đến thế nào, hơn tất cả nhân vật trong Nana dù đây là bộ manga mình không nỡ hắt hủi ai. Mình cũng không quên ngày Ren mất, gói gọn trong 2 chap truyện một sự thật chẳng ai dám ngờ đến, lúc ấy với mình, cũng như Nana, thời gian đã thật sự ngưng trôi. Ren vẫn chưa xong nhiệm vụ của mình, chưa kịp thực hiện ước vọng gần như duy nhất và xuyên suốt, quan trọng hơn cả, Nana sẽ ra sao nếu anh không còn nữa? Nana mạnh mẽ nhưng ẩn trong từng suy nghĩ dứt khoác, từng quyết định táo bạo, từng lời nói cứng cỏi đều có hình ảnh anh, cảm giác như cô cố gắng hoàn thiện, quật cường từng ngày là vì Ren vậy. Tất cả điều đó vẽ nên bức tranh bướng bỉnh đến đau thương.



"Ren đã ra đi. Cái tương lai mà chúng tôi đang hướng đến bỗng dưng hóa trắng"


   Khi Sascha xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu lộng lẫy, lạnh băng dựa vào cây đàn say sưa làm mê hoặc đám đông cuồng nhiệt, mình nghĩ đến lần đầu Nana trong bộ váy đỏ rực rỡ giữa mùa đông tuyết trắng trời, ngước nhìn Ren không thể dứt mắt, cảm giác của cô khi ấy xen lẫn thèm muốn lẫn ganh tị với ánh sáng tỏa rực rỡ từ anh, yêu và thương không thể phân biệt rạch ròi, cô cứ thế nhìn anh, say sưa, mê mẩn. Có lẽ những guitarist luôn giấu mọi nỗi niềm sau dáng vẻ cân cả đất trời chỉ với cây đàn kiêu hãnh, như Sascha với thói quen lặng lẽ bí mật trong đời tư, cũng như Ren với tuổi thơ không bằng phẳng, tình yêu dai dẳng đắm đuối và khát khao được chơi đàn đến tàn hơi ẩn sau vẻ mặt lạc quan bỡn cợt đến rùng mình. Trên sân khấu, họ là điểm nhấn, là chân trụ vững chắc của cả band, khi rời sân, khi đặt ánh sáng và âm nhạc tan mất, họ là ai?


   Ren, khi không còn những ánh đèn sân khấu, phải chăng anh chính là chàng trai co mình trên ghế tàu điện ngày chia tay Nana đến với Trapnest, những giọt nước mắt rơi xuyên kẽ tay gân guốc. Phải chăng anh chính là con người điên cuồng gọi cho Yasu lúc phát hiện Nana dõi mắt theo mình giữa hàng trăm khán giả, phải chăng điên cuồng vì cô đến mức chưa khi nào rời chiếc vòng cổ ổ khóa mà Nana là người giữ chìa, phải chăng chính là người ngập ngụa trong nghiện ngập khi mất đi cô, phải chăng là kẻ từng muốn giết cô để giữ lấy Nana bên mình mãi mãi.

   Những lúc như thế, mình chỉ ước như Nana đã từng nguyện cầu...


"Một ai đó, hãy thay tôi sưởi ấm cho Ren"



     Ren mất đi kéo mọi thứ sụp đổ dưới đôi bàn tay nguyên vẹn: tương lai của Trapnest, cảm xúc của những người yêu quý anh, cả Blast, và hơn ai hết là Nana. Mình vẫn cố gắng trong thất bại hình dung Nana khi Ren không còn nữa. Quyết định ở lại cùng Blast của Nana ngày đó vẫn ẩn chứa hình dáng Ren, đâu đó sâu thẳm, cô muốn mình độc lập để xứng đáng ở bên Ren thay vì nằm cạnh anh với tư cách dựa dẫm trơ trọi. Nana rớt nước mắt mỗi khi nhìn Ren trên sân khấu, và, cô chưa khi nào cưỡng được những nụ hôn từ người đàn ông ấy. Cô gái Nana đấy ăn kiêu hãnh để sống, mà trong từng lí do để kiêu hãnh luôn là anh, anh bảo cô ấy phải làm sao?





   Ren cô độc quá, đọc truyện bao nhiêu lần thấy anh là từng ấy lần mình muốn vòng tay ôm anh, ôm an ủi thật sự. Nhiều lúc mình ước Nana hãy bớt kiêu hãnh mà ôm lấy anh, kẻo anh không thể chịu được nữa mất, để rồi nhận ra một Nana như thế mới cuống hút anh đến chừng nào. Thứ tình yêu nơi anh lặng lẽ, dai dẳng khủng khiếp quá, nó không đầy biến động, lắm tranh giành như Takumi và Hachi, nó không bất ngờ nhưng ngọt ngào như Reira dành cho Shinichi, cũng không đến muộn đầy khỏa lấp như Yasu và Miu, kiểu tình cảm đó đau đáu quá, sâu sắc quá nên tổn thương cũng quá sức chịu đựng. Anh từ đầu đến cuối giấu mình sau vẻ ngoài cứng cỏi bắt mắt thường gặp ở những tay guitar kín tiếng, anh khoác lên nụ cười điềm tĩnh trấn an để rồi một mình chống đỡ mọi thứ, tôi biết anh và Nana giống nhau, cùng nghệ sĩ, cùng cô độc, cùng kiêu ngạo, cùng không thể sống thiếu nhau, đều đẹp đến lặng người khi đứng cùng nhau, nhưng tại sao lại cũng giống ở điểm tự dày vò nhiều đến thế? Đúng như những gì người ta nhìn thấy dưới ánh đèn sân khấu, anh sẽ chống đỡ cả thế gian chỉ với cây đàn.

   Nhưng thế gian ấy đã sụp đổ, bàn tay mỏi mệt đã biết buông.

   Trên chiếc xe lao dài trong tuyết trắng, Ren bất lực trong sự mệt mỏi của thể xác lẫn háo hức của tinh thần, hạnh phúc không phải lúc nào cũng cứu sống ta, suy nghĩ về người ta yêu thương không phải bao giờ cũng đem ta về với họ, cuộc đời không phải bao giờ cũng như ta mong muốn...

   Ren chết với đôi bàn tay nguyên vẹn, có lẽ khuôn mặt điềm tĩnh đẹp như tượng của anh sẽ không còn rõ ràng nữa, nụ cười của anh cũng đã bị nghiền nát, những gì thuộc về anh cũng bị vùi lấp dưới làn tuyết năm đó, hay cũng sẽ hòa theo tro bụi. Chỉ có hình ảnh đôi bàn tay, đôi bàn tay của một guitarist đã sống trọn cả đời cho niềm đam mê, đôi bàn tay bao lần nâng niu cô ca sĩ chính của Blast, đôi bàn tay vuốt những giọt nước mắt chỉ biết rớt rơi cho Nana, đôi bàn tay cầm mảnh pick và chơi những giai điệu mê hoặc, nó nằm đó trên tuyết, đầy ám ảnh, đúng đấy Ren à, ám ảnh đến thắt lòng.

Hãy tin tôi, sẽ chẳng ai đến bên Nana và có một vị trí chắc chắn đến ngạt thở như anh.

Và cũng chẳng ai che chở Nana tuyệt vời như anh đã làm

Rồi cũng chẳng ai khiến Reira cất giọng hát thiên thần, Trapnest cũng chẳng còn quyến rũ nữa

Ren à, anh ra đi kéo theo bao nhiêu thứ

Mất mát của anh kinh khủng và ích kỉ đến biết chừng nào.


--------------------------------------------------

Và cứ thế mình đã khóc trước một guitarist như Sascha, và nghĩ đến Ren kiểu vết thương lâu năm chưa khi nào liền miệng. Bằng cách nào đó mình thấy Sascha và Ren rất tương đồng, cũng vẻ mặt thỏa mãn khi cầm guitar, cũng dáng vẻ chăm chú lãng tử khi đứng trên sân khấu, bằng cách nào đó, Ai Yazawa thần thánh đã tạo nên một nhân vật sâu sắc, ấn tượng và đúng chất rock đến như vậy, nhân vật đó mạnh mẽ đến mỏng manh, cô độc đến mức tìm ngay được mảnh đồng cảm, nhưng cũng tuyệt vời đủ để chịu số phận đày đọa đến phút giây cuối cùng.

Đến nỗi mỗi lần nghĩ đến anh là chỉ muốn choàng tay ôm và bật khóc.

"Mãi sau này, mỗi lần nhìn những gì lấp lánh, tôi lại nghĩ đến Ren"














 


Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Gửi tuổi thanh xuân đang qua [...]

Có những loại kí ức không cần biết vui hay buồn, đơn giản chỉ nhìn qua là muốn khóc.



Hờ như những trưa hè bận bịu dọn nhà, dưới hơn ba lớp bụi là vài cuốn tập san sát những nét chữ nghiêng xiêu vẹo, những hình vẽ mờ nhạt bằng bút chì, những tờ giấy nháp lộn xộn phép tính. Rõ ràng là tuổi thơ vui vẻ trong trẻo, rõ ràng là những tháng ngày áo trắng khăn quàng đỏ ngây thơ không chút muộn phiền, nhưng vẫn làm đứa 18 tuổi đang chăm chú nhìn vào chợt muốn khóc. Vòng xe đạp giữa trưa nắng cùng thằng bạn thân đầu tiên - đứa mà bây giờ chẳng mấy khi gặp lẫn nói chuyện, hủ sữa chua có vài miếng xoài vuông được trao tận tay, đổi lấy hai tờ 2 ngàn hơi cũ trong túi quần học sinh xanh đậm, xe cá viên chiên lẫn kem ống vẫn đang mời gọi chếch bên phải...

...đuôi tóc đơn giản nhong nhỏng cao, chạm tấm lưng nhỏ ươn ướt mồ hôi, đôi mắt chỉ biết cười vẫy bạn vẫy bè lại ăn cùng, rồi cả đám cùng nói xấu những đứa khác, những bài giảng, bất bình huyên thuyên về thầy cô, bất tận trước cổng trường trung học có rất nhiều tán cây rộng, xum xuê... 

Sau đó có bao nhiêu lần chạy xe qua cánh cổng ấy nhưng không chút bận tâm, có thể đang gấp gáp đến chỗ hẹn, cũng có thể đang tựa đầu lên vai anh chàng nào đấy, mọi thứ cũng chóng qua, hình ảnh những cô cậu mới lớn, sức sống chảy tràn khóe môi, mang đầy đủ sức mạnh tinh thần để thách thức cả thế giới cứ thề nhòa nhoẹt dần.

Hờ như những ngày rảnh rỗi, chạy xe giữa cái nắng Sài Gòn ngang trường cấp 3, cứ thế dừng xe nhìn hoài nhìn mãi. 3 năm học là 3 lần đổi lớp, đầy mới mẻ đến mất hẳn sâu sắc đi, nhưng vẫn có thứ đọng lại, và lần nữa nó làm cô gái 19 tuổi muốn bật khóc. Chẳng phải đang đứng ở nơi đong đầy kỉ niệm lẫn niềm vui cùng bạn bè, chẳng phải đang đứng trước cánh cổng nâng mình đến những thành công tạm thời hiện tại hay sao, vì lí do gì những thổn thức cứ đều đặn dâng lên rồi lại lặn xuống, như sóng vỗ bờ, như đang tiếc nuối điều gì sau song cửa nhỏ...

Cô gái cấp 3 có phần cao và gầy hơn, mái tóc xõa hơn vai cùng đôi mắt gánh trọn hoài bão. Không còn là ánh nhìn cân cả vụ trũ, nhưng là tia sáng ước mong đi đến tận cùng mong ước.Thời điểm này hiện thực đã lấp ló sau tấm màn nhung mỏng manh, nhưng tấm màn vẫn lộng lẫy xinh đẹp quá, mọi ước mơ, nguyện vọng, niềm tin tưởng đều được treo trọn trên đấy, lung linh và lấp lánh khủng khiếp, liệu cô gái cấp 3 ấy còn muốn vén màn nhìn ra ngoài hay không, liệu những nhiệt huyết có đốt cháy tấm màn hút hồn không, và khi nó cháy, cô sẽ chấp nhận nổi chứ?

Cô gái cấp 3 không còn những tình cảm điên cuồng sau tấm lưng chàng trai lạ, sự điềm tĩnh và sâu sắc thay thế, nó níu giữ cô ở bên trong tấm màn cùng tà áo trắng và mái tóc xanh, nó ôm ấp cô bằng sự dịu dàng trong môi trường êm ả đẹp đẽ, như một người thợ xây đầy kiên nhẫn, dựng từng viên gạch xù xì vững vàng, chắc chắn đến khó lòng phá vỡ, đó là nguyện vọng bay bổng, là tình yêu, là những mảng bản chất nguyên vẹn sắp sửa đổ sập ...

Tôi của năm 20 tuổi mỗi lần nhìn lại mọi thứ chỉ muốn òa khóc.


Sẽ không có một lời giải thích nào cho những giọt nước mắt, sẽ không có một cái ôm an ủi đầy bi kịch nào trong thế giới phía sau tấm màn nhung hoài bão. Đã 2 năm kể từ ngày tôi nung tham vọng của mình đủ để bước ra ngoài, và cũng ngần ấy thời gian tôi thành công trên con đường lí trí, học hành nhưng loay hoay trong những cảm xúc lúc cuộn lúc yên. Đó là khoảng thời gian tôi quay đầu nhìn lại những gì đã qua nhiều nhất trong 20 năm cuộc đời, một phần ba đoạn đường dài ai cũng phải bước. Tôi đôi khi muốn xé thời gian lao về ôm chặt bản thân trong quá khứ để an ủi, lắm lúc thèm dang tay tát nó một cái rõ đau, hay chỉ đơn giản gặm nhấm những cảm giác sáng sủa trong trẻo mà những ngày tháng trước tôi luôn thừa mứa.

Tôi của năm 20 với mái tóc ngang vai, không còn mồ hôi nhếch nhác như cô bé cấp 2, không còn bờ vai nhỏ nhắn như năm cấp 3, và có cần phải nói không khi đôi mắt cũng bớt đi những hoài bão. Tôi bắt đầu biết sợ, biết lượng sức, biết suy nghĩ thật nhiều trước một quyết định. Đến cả yêu một người cũng làm tôi chùn chân rất lâu, bức màn nhung đã cháy ngày ấy trải dài dưới chân tôi, như một lời cảnh báo, như kéo những mơ ước, tham vọng mười phần không thật tế của tôi trượt khỏi tầm tay.

Biết không...

Tôi thèm lắm cảm giác được miết tay trên trang giấy trắng bên cạnh bạn bè, khi ấy đầu óc tôi còn an yên với suy nghĩ mọi người đều tốt đẹp và đáng yêu, với lí tưởng sống là phải thứ tha tuyệt đối, với niềm tin không ai thật sự đáng ghét, với khát khao hết lòng với những người tôi thương không chút hoài nghi. Thèm cảm giác gác cằm lên trang sách chờ giờ ra chơi, thèm nụ cười và những cái quan tâm nhỏ nhặt như chai nước nhỏ dưới canteen hay viên thuốc cảm nhỏ mỗi khi trái gió trở trời. Tôi thèm lắm cảm giác chỉ cần đưa tay về phía trước là nắm được lọn tóc bay của đứa bạn, là chạm được lưng áo mỏng manh của nó, là được nói chuyện trong niềm vui thích không bao giờ cạn.

Tôi khát đến khô cổ cảm giác được nghĩ về ước mơ của mình một cách phi thật tế, cảm giác có thể nói về tiền, về nhà lầu xe hơi, về những khoản chi một cách vô lo vô tư. Giấc mơ khi ấy trần trụi và sáng rực, con người tôi khi ấy ngây ngớt đến vô trách nhiệm, nhưng tôi vẫn nhớ những lúc ấy, khi bàn tay nhỏ mong làm mọi điều hạnh phúc trên thế gian...

Tôi sẽ không bao giờ quên cách mình nhìn người bạn trai đầu tiên, anh không phải người đến bên tôi trước nhất, nhưng là người tôi nghiêm túc lần đầu trong đời. Tôi nhớ mình nhìn anh với đôi mắt bao dung và nhẹ nhàng quá đỗi, anh bao giờ với tôi cũng đẹp và hoàn hảo đến lạ lùng. Từ đôi mắt lờ đờ đến khóe miệng vô lo toe toét, từ chiếc áo sơ mi nhăn không thèm ủi đến tính cách làm biếng và ích kỉ không ngờ. Vậy mà hình ảnh anh trong tôi trọn vẹn quá, không chút so sánh thiệt hơn, bởi lẽ tôi chưa gặp nhiều người, chưa bị đối xử tệ, chưa tan vỡ một lần, vì thế tôi thương anh, tin anh gần như trọn vẹn. Lắm lúc nhìn bản thân mình hiện tại soi xét một người để ý mình mà thảm thương, hoài nghi liệu có lọc cho tôi một người bạn đúng đắn?

Tôi muốn được chạy vào phòng ba mẹ và chen vào nằm giữa, kể đủ thứ chuyện ngu ngốc. Tôi mong được nghe ba mẹ nói về tương lai một cách mơ hồ và mới mẻ, tôi thèm được đối xử như một đứa trẻ ranh. Tôi thèm được mẹ mang cho chiếc giày nhỏ nhắn, được ba nấu cho món súp nóng làm điểm tâm, tôi mơ được dụi lần nữa vào lòng mẹ kể chuyện trường lớp hơn là cứ giấu nhẹm những áp lực chà bá của cuộc đời để ba mẹ bớt lo, lớn hơn là có trách nhiệm hơn, là nặng lòng hơn mà chẳng hề hay biết.

Tôi cứ thế, có khi một lần một tháng, hay một lần trong khoảng thời gian tương đối dài, nhìn lại mọi thứ và rưng rưng đến khi có việc khác ập đến cần giải quyết. Có lẽ những thổn thức trong lòng là do tôi tiếc nuối, đúng, tôi đang dần biết tiếc cho những gì từng ngày trườn mình qua cuộc đời mình, đã qua rồi thời tôi chỉ trông ngóng về phía trước, đã qua rồi những khoảnh khắc tôi bất chấp bỏ hành lí sau lưng và bay nhảy, đã qua hẳn rồi những lúc nhắm mắt mà yêu...

Có những loại kí ức cứ thích lấy đi sự cân bằng vốn rất gian nan để có được như thế...


Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Nhiều tháng trước, bên ManUtd râm ran tin đồn chuyển nhượng một cầu thủ Đức, hé mở tới lui rằng Mueller hoặc Bastian. Giai đoạn ấy tôi còn không thèm mở bài báo ra xem, thiết nghĩ chuyện Bastian rời Bayern là không thể nào. Chẳng rõ đã dựa vào đâu, khi mới vài tháng trước Alonso đá dẫm chân Bastian và có phần được ưu ái hơn anh bởi ông HLV người Tây Ban Nha đang gây nhiều tranh cãi, khi ban lãnh đạo Bayern đôi khi nói đến chuyện tùy nghi anh ra đi mà không khẳng định bảo vệ hay níu kéo, khi hai bên chưa có dấu hiệu kéo dài hợp đồng như người đồng đội thân thiết của anh - Philipp Lahm. Cảm giác Schweini thuộc về Bayern như lẽ đương nhiên, như không khí và buồng phổi, như chim chỉ tự do khi sải cánh trên bầu trời quang đãng, như cá sống yên ổn dưới màn nước phẳng lặng. Bayern lắm cạnh tranh, nhưng có vẻ Schweini luôn có chỗ đứng, anh trờ về sau dưỡng thương World Cup như một người hùng dù khi ấy Alonso vẫn thể hiện tốt vai trò, anh bước ra sân trong sự an yên của người hâm mộ, từ khoảnh khắc ấy, mình biết anh không chỉ là đội phó, đội trưởng tinh thần mà còn là mãnh hổ trấn giữ tinh thần Đức ở đội bóng đại diện đất nước này ở đấu trường châu Âu.





Có lẽ tôi sẽ không quên chiều ngày hôm qua, khi mở đầu là hàng loạt các tin trên những nguồn tin tưởng, sau đó là chính Facebook, Twitter và Instagram của Bayern Munich đăng tin chia tay Bastian qua ManUtd, khi chính thức không còn hi vọng nào cho thấy Bastian sẽ ở lại và hôm nay chắc chắn không phải cá tháng tư. Cảm giác đầu tiên ập đến như một cú đánh mạnh vào ngực, tôi choáng váng thật sự, cố hình dung Bastian không còn của Bayern có ý nghĩa như thế nào, hay Bayern không có Bastian trong tôi sẽ ra làm sao.

Làm sao nhỉ, ngày tôi biết đến tuyển Đức và Bayern thì anh đã ở đây. Người Đức yêu quý anh, họ xem anh là biểu tượng cho nền bóng đá thăng hoa, bản thân thủ tướng Đức cũng có thiện cảm với anh, họ ngồi trò chuyện như hai người bạn khi anh bị treo giò ở vòng bảng Euro 2008, người hâm mộ ưu ái, thương yêu gọi Schweini là Basti Der Boss. Cũng dễ hiểu thôi, ngoài khả năng đeo bám tuyệt vời, sức bền tranh chấp dẻo dai, tinh thần đanh thép, mạnh mẽ, Schweini còn là thủ lĩnh tinh thần, là biểu tượng cứng rắn cho đồng đội, là người truyền cảm hứng bên cạnh một Philipp Lahm ôn hòa và biết cách cư xử. Những gì Bastian trải qua cùng Bayern như một trang sách ngay ngắn về con dường đi đến vinh quang 2013 của đội bóng này : Ngày anh còn thuộc đội trẻ, ngồi dự bị và được tung vào ở đầu hiệp 2, ghi bàn thắng đầu tiên trên đấu trường Champion League rộng lớn khắc nghiệt nhưng vẫn cúi đầu thua Chelsea với tỉ số 2-4 tại Stamford Bridge năm 2005, lúc ấy anh chỉ là trợ thủ cho Ballack - ông vua về nhì, thủ lĩnh tinh thần rắn thép tuyển Đức. Thời gian trôi nhanh, chàng trai ấy trưởng thành trên từng bước chạy, dần dần trở thành một Ballack khác, mạnh công chắc thủ và cầm trịch tinh thần của cả đội. Nhưng vận mệnh vẫn chưa mỉm cười, năm 2012 trong loạt sút Penalty căng thẳng trước Chelsea ở chung kết Champion League, anh là thủ phạm đá trượt quả phạt đền, mang lại thất bại cay đắng nhất mà Bayern có thể tưởng tượng ra, chức vô địch như nằm ngoan trong tay ở 45 phút đầu chợt vụt mất. Làm sao tôi quên được hình ảnh anh giấu mặt trong chiếc áo đầy mồ hôi với đôi mắt đỏ ngay khi sút loạt 11m, thất vọng đi về phía sau đồng đội. Hoàn cảnh trớ trêu, đau đớn ấy có thể đánh gục bất kì ai, nhưng với tôi, hình ảnh các anh nằm dài trên thảm cỏ xanh với bàn tay che mặt, vừa mệt mỏi cực độ vì 90 phút và hai hiệp phụ trên sân, vừa thất vọng và đau đớn vì chiến thắng 11 năm chờ đợi chợt vụt mất, khoảnh khắc đó mới là ám ảnh, là đau đớn. Thế nhưng họ, đặc biệt là Bastian, đã không để người hâm mộ phải lo lắng dù chỉ trong tâm tưởng...





... Vào lúc cần thiết phải đứng dậy nhất, Bastian đã làm được, và làm tốt. Anh xóa tan hình ảnh người Đức yếu đuối khi không dám nhìn người đồng đội sút pen ở trận chung kết định mệnh, anh đạp tan những thất bại và khẳng định bản thân một cách đanh thép. Ngay mùa giải sau, anh cùng đồng đội giật chiếc cúp Champion League trước chiến thắng với người bạn Dortmund. Hình ảnh anh cùng đồng đội nâng cao chiếc cúp vô địch đã gieo vào lòng người hâm mộ hi vọng một kỉ nguyên thống trị của đội bóng vùng Bavarian, của những người anh hùng không bao giờ biết hàng phục.





Tất cả những kí ức lia nhanh như thước phim rành mạch khi tôi đọc những tin tức chuyển nhượng của Bastian. Không quan trọng số tiền, số năm anh ở ManUtd, không quan trọng người trong cuộc nói gì, chỉ là anh đã ra đi, anh không còn ở đây, cầm trịch tinh thần cũng như tuyến giữa, viết tiếp những trang sau của Bayern bằng mồ hôi, nước mắt, máu và bản lĩnh kiên cường của mình. Ngày Toni Kroos đi, tôi nhớ da diết hình ảnh chàng trai vô tư cùng những bước chạy và đường chuyền chuẩn xác, Allianz Arena vắng đi sự vô tư, nhiệt huyết của sức trẻ, vắng đi con người đầy tiềm năng đá cặp cùng Bastian tạo nên sự chắc chắn tuyệt đối. Ngày Bastian rời, tôi không còn đủ tỉnh táo nghĩ đến vị trí, rằng ai sẽ thay thế anh, rằng Bayern sẽ ra sao khi mất luôn Bastian sau Kroos, rằng Alonso liệu còn gân được đến khi nào dù anh ta xuất sắc? Tôi chẳng quan tâm, chỉ trống rỗng vì linh hồn, biểu tượng của đội bóng đã đi mất, tôi biết nhìn Bayern làm sao? Rồi tinh thần Đức trong Bayern sẽ nằm ở đâu?





Bastian đã không nói lấy một lời trên bất kì trang cá nhân nào, không thông báo, không cám ơn dù đồng đội thay nhau đăng hình, câu lạc bộ thay nhau khẳng định. Đến cả Neuer cũng từng nói: Bayern không còn là Bayern khi không còn Bastian. Anh im lặng mặc cho mọi thứ ồn ã, mặc cho fan hai bên người vui kẻ đau đớn. Đối với anh, liệu Bayern có như máu như thịt? Liệu màu đỏ thành Manchester có mang lại cảm giác như màu đỏ giữa sân Allianz Arena? Liệu anh có được đồng đội xem như thủ lĩnh tinh thần, được mọi người yêu quý, tin tưởng? Liệu anh có được người dân Anh ưu ái như người Đức vẫn nâng niu anh? Cứ như Iker chia tay Real Madrid, Cech rời Chelsea, Gerrard gạt nước mắt phát biểu trong lễ tri ân, Xavi nghẹn ngào đi xa Barca, tuy chưa có lễ tri ân hay họp báo tạm biệt anh nhưng tôi cảm nhận được tất cả: đau buồn, tiếc nuối, nhớ thương những gì đã có và sợ nhìn một Bayern không có anh. 




Tôi không trách ai quá nhiều, dẫu có là Pep tin tưởng Alonso và bỏ mặc không níu kéo anh hay lối chơi của Bayern hiện nay mềm yếu hóa, không còn phù hợp hay Bastian yêu quý ông thầy cũ bên ManUtd, thế nào cũng vậy thôi, Bayern mất đi anh, ngắn gọn giản đơn lắm.


Những cảm xúc chảy dài trong tôi, miệt mài, như một đứa con gái phải xa mối tình đầu.

Đúng vậy, đối với một con bé say đắm Bayern và tuyển Đức từ những năm 10 tuổi leo lên cổ ba xem bóng đá, Bastian Schweinsteiger thật sự là mối tình đâu của tôi.

Hạnh phúc và thành công bên ManUtd, anh nhé.

Tạm biệt, và hãy nhớ, Bayern là nhà của anh, bất cứ khi nào mỏi mệt, hãy cân nhắc trở về :).




Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Just to remind myself



Throw back when I found out myself was being fooled by my boyfriend. I stood in front of him with my eyes full of tears and couldn't even say a word. The image of him hugging another girl kept making my heart clench bitterly every time. I deeply wanted to slap that bitch to death, I desired to kill those two, the feeling of jealousy completely took place my kindness, or can I say, the feeling of pain, greatest pain that I have ever felt since my dog died.

He touched my hair, whispering with a painful voice:

- How can I tell you that I completely ran out of my feeling for you one month ago. I don't love you anymore, at the same time, I just can't say those cruel words to you, you're not only my girl but also my best friend, is it wrong if I don't want to lose you?

I should have told him that he lost me since the moment he cheated on me, there's no excuse, I should have slapped him in the face and called him greedy bitch, but all I could do was react to the phrase "I don't love you anymore", my heart broke, my tears fell, my whole body seemed to collapse.

- Why you remain silent? I did it all, I have been with another girl. You can break up with me right now, don't keep that face, say something, It's 10pm and I have to take you home.

- Because I trust you. - I said. - I completely put my trust in you.

All I could say just like that. Not until being betrayed did I realize how much I believed in him. Since our relationship started, I have never wondered what he was doing, whom he was with, where he had been, why he was being so. I was always here when he needed me, I stood by his side every time someone said bad thing about him. Even when he was already with another girl, I believed he would tell me first and right away, I would be the first one to know, to cry, to walk away.

But he didn't, he chose to cheat on me, and no matter what the reasons could be like, I simply cannot forgive. Suddenly I felt disgusting, I wanted to throw all the gifts and memories to the beach and pretend he doesn't even exist in this beautiful life. That idea immediately saved me, I wiped my tears and calmly asked him to take me home. Right when I entered my house, the first thing I tried to reach was his box of letter, but I didn't throw it to the trash can, I opened every letter, read them again until night and slept in tears. I missed him, I missed us, at the end, I couldn't be that strong and cruel to him.

I have never seen him again since that day. Sometimes I wake up after a long dream about him, sometimes I seem to forget his face, sometimes I live my life like he has never been here, sometimes I cry myself out when accidentally see something belongs to him. The mix of feeling has never left me, but basically, I'm fine now, this post appears to be the most reliable evidence.

"I don't love you
like I did
yesterday"
- My chemical romance -




Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015

Instant Crush



 

INSTANT CRUSH 

Daft Punk and Julian Casablancas




I didn't want to be the one to forget
I thought of everything I'd never regret
A little time with you is all that I get
That's all we need because it’s all we can take

One thing I never see the same when your 'round
I don't believe in him - his lips on the ground
I wanna take you to that place in the "Roche"
But no one gives us any time anymore

He ask me once if I'd look in on his dog
You made an offer for it then you ran off
I got this picture of us kids in my head
And all I hear is the last thing that you said

'i listened to you problems
Now listen to mine'
I didn't want to anymore

[Chorus:]
And we will never be alone again
'Cause it doesn't happen every day
Kinda counted on you being a friend
Can I give it up or give it away

Now I thought about what I wanna say
But I never really know where to go
So I chained myself to a friend
'Cause I know it unlocks like a door

Some more again

[Verse 2:]
It didn't matter what they wanted to see
He thought he saw someone that looked just like me
The summer memory that just never dies
We worked too long and hard to give it no time


He sees right through me it's so easy with lies
Cracks in the road that I would try and disguise
He runs his scissors at the seem in the wall
He cannot break it down or else he would fall

1000 lonely stars, hiding in the cold
Take it, oh I don't wanna sing anymore


I don't understand, don't get upset. I'm not with you...
We're swimming around, it's all I do,
When I'm with you




Tôi từng không muốn là đứa phải quên đi
Tôi nghĩ về mọi thứ không kèm chút hối tiếc
Bởi tôi chỉ bên em một thời gian ngắn ngủi
Nhưng cũng đủ lắm, bởi chúng ta chỉ đến đó thôi.

Có một thứ luôn đổi khác khi em ở cạnh bên
Tôi đ tin hắn đâu - môi hắn run bần bật khổ sở kia kìa
Tôi chỉ muốn đưa em đến nơi tốt hơn thôi
Nhưng dường như ta chẳng đủ thời gian bên nhau nữa

Hắn hỏi tôi có muốn ghé thăm chú chó cưng không?
Chính em đề nghị nhưng giờ em vụt đi mất
Trong tâm trí tôi vẫn là hình ảnh chúng ta ngày nhỏ
Và những lời em nói cứ vang vọng khắp nơi

"Này, em nghe anh rồi, giờ nghe em tâm sự nhé"
Tôi chẳng nghe nổi nữa em ơi.


Chúng ta sẽ không phải cô đơn nữa đâu
Bởi tôi bên em mỗi ngày là không thể
Đã cố gắng xem em là bạn tốt lắm đấy
Tự hỏi tôi sẽ từ bỏ hay chịu thêm bao lâu nữa.

Và tôi lại nghĩ đến những điều em muốn nói
Nhưng tôi không biết phải đi đâu, về đâu nữa
Nên tôi đành kết nối với em như một đứa bạn
Đó là cách duy nhất mở cánh cửa giam cầm chúng ta.

Tôi sẽ cố thêm chút nữa...


Kệ đ những gì chúng nó thấy
Kể cả những đồn đại em đi cùng thằng nào ngó y chang tôi
thì những kí ức cùng em mùa hè ấy vẫn mãi in đậm
Chúng ta làm gì có thời gian cho những lời đồn ấy

Hắn nhìn thấu tôi dễ dàng, nhìn thấu những lời nói dối
Hắn thô bạo cắt đứt những gì tôi cố gắng che đậy
Chạy một đường kéo dài trên bức tường nguyên vẹn ấy
Như thế nếu nó không đổ sập, hắn sẽ ngã quỵ vậy.

1000 ngôi sao lấp ló trên bầu trời lạnh lẽo
Thích thì cứ lấy, tôi không còn muốn lên tiếng nữa đâu.

Tôi không hiểu, nhưng cũng không giận đâu, vì sau cùng tôi cũng chẳng có được em
Chết tiệt, chúng ta chỉ bơi vòng quanh, lẩn quẩn, khi tôi được bên em.



-------------------------------------------------------------------------------------------------

Ờ nói chung đây là bài mình rất thích, giai điệu mê hoặc, MV đúng chất punk rock mạnh mẽ, lời bài hát phức tạp và dằn xé, mình rất hay nghe nó trên đường đi học về. Con đường thẳng tắp và lặng lẽ. Mình thường ngẫm và nghĩ đến mọi thứ theo nhiều hướng khác nhau, thường buồn hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn.

Sẽ chẳng ai thể hiện bài này thấm thía, thỏa đáng và đúng ý nghĩa như chàng vocal Julian này. Chất giọng cầm chừng, khuôn mặt vô vị thật sự làm bật dậy nỗi bơ phờ sau thời gian dài nỗ lực níu kéo tình cảm của người mình yêu, cô ấy chưa khi nào yêu cậu, tất cả những gì hai người có là kí ức trẻ con trong veo, kỉ niệm tình bạn đẹp đẽ và những lần cô ấy băn khoăn giữa cậu và người yêu mình. Loại tình yêu đẹp đẽ nhưng khó khăn đến mức không ai muốn nghĩ đến, một tình cảm mong manh tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh điên cuồng, cậu ta ngắm nó, chạy theo và làm mọi thứ để đạt được nó, kể cả mùa hè bên cạnh cô gái đã có người yêu, kể cả những lời đồn thổi lẫn thái độ khó chịu của anh chàng người yêu ấy. Cậu ở bên cô ấy đếm từng phút từng giây. Những gì cậu làm đẹp đẽ, to lớn và chứa đựng yêu thương, có thể cô sẽ trân trọng nó như trân quý ngàn ngôi sao lạnh lẽo trên trời, nhưng ai cần nữa, ai cần những quý trọng thương hại xa vời ấy khi cô không còn ở đây, mọi hi sinh trở nên vô nghĩa, mọi khao khát trở nên tầm thường.

Đúng rồi, cô ở đây, cô không còn ở đây, là sự khác biệt rõ ràng và duy nhất.

----------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:
1/ His lips on the ground : Ở đây mình dịch thoáng nghĩa, thường chỉ sự run rẩy, nét buồn thảm.
2/ Roche: có thể đây là địa danh nhưng mình lấy nghĩa thoáng là "the better"
3/ We'll never be alone again / 'Cause it doesn't happen everyday: Mình hiểu bài hát này là cô gái đã có người yêu và cậu trai là bạn thời thơ ấu, cậu có tình cảm với cô và luôn bên cô những khi cô trục trặc với người yêu mình. Khi cậu trai quyết định từ bỏ, trả cô về với người yêu, nên "Chúng ta sẽ không cô đơn nữa" ý chỉ cô gái hạnh phúc bên anh người yêu còn cậu trai cũng không nếm trải cảm giác bên cạnh người không thuộc về mình. "'Cause it doesn't happen everyday" có thể hiểu sự việc hai người bên nhau không thường diễn ra, chỉ đôi khi và giờ thì xong rồi.

Thật buồn khi đặt mình vào bài hát và đọc ra nhiều thứ như thế.

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Dựa


Thật ra sau bao nhiêu thứ trải qua, mình cũng tỉnh táo suy nghĩ hơn chứ chẳng mặn mà đến mức chạy theo cảm tính nhất thời nữa. Nhưng, ngẫm lại trước giờ mình luôn là một bạn gái yếu đuối, luôn được che chở, luôn ngồi sau xe gác cằm lên vai bạn trai, đong đưa hát hò giữa đường phố đông nghịt, mình luôn đợi họ mở cửa, rót nước khi vào quán ăn, luôn là đứa nổi giận và khóc trước trong mỗi đợt cãi vã, luôn được nhường nhịn. Đại loại thế.



Bỗng nhiên hôm nay nghĩ đến người mình sẽ yêu thương tiếp theo. Cũng đã gần hai năm kể từ những tổn thương, những gì đã qua tuy không thể quên nhưng cũng dần nguôi ngoai và bớt trở nên phiền phức mỗi đêm. Chắc chắn mình sẽ lại đặt tình cảm cho một ai, một ngày nào đó, nhiều và sâu sắc như đã từng.



Và lần này, mình sẽ nói anh ta hãy dựa vào mình.





Con gái xứng đáng được che chở vì chúng ta bẩm sinh mỏng manh về thể chất lẫn tinh thần, dễ xúc động, dễ lung lay. Nhưng với hàng ngàn áp lực mỗi ngày, từ học hành với những bài luận, kì thi, từ công việc đến bạn bè và gia đình, thì có lẽ con trai mới là người đáng được thông cảm nhất. Càng lớn kì vọng đặt vào bản thân càng cao, trách nhiệm càng nặng nề, càng ý thức mình trưởng thành họ càng phải gồng mình chứng tỏ, chịu đựng rất nhiều áp lực, đa số là ngoại lực không đáng. Một đứa con gái có thể thiếu quyết đoán vẫn được cảm thông, còn con trai, không phải người đời nói chung lẫn các bạn nữ đều bảo con trai không kiên định, dứt khoác là thứ vứt đi? 





Hẳn những ai từng quyết định điều gì lớn đều hiểu, cái gật hay lắc đôi khi là kết quả của một quá trình, một suy tư hàng đêm đắn đo thức trắng. Và điều này thì liên quan gì đến giới tính? Về cơ bản, con trai lẫn con gái đều nên quyết đoán, nhưng con trai áp lực hơn, quá nhiều.






Thật không công bằng.




Mình chơi cùng rất nhiều bạn là con trai, có lẽ vì thế mình hiểu rõ những điều chúng nó trải qua. Họ luôn tỏ ra lạnh nhạt, hờ hững và lắc đầu chê bai khi con gái quá bi lụy hay cả nghĩ, nhưng chính họ lại tổn thương sâu sắc nhất khi chuyện buồn xảy ra. Bởi con gái buồn, chúng ta khóc, chúng ta gào thét, viết những điều sến súa nhất lên mạng xã hội, kéo bạn bè giải sầu khắp nơi, gục đầu vào lòng mẹ kể lể như mình vẫn làm, còn con trai, họ im lặng quá, họ không thể dông dài, lê thê bởi bản chất phái mạnh không cho phép, họ không thể lôi thằng chiến hữu vào quán game, tiệm nhậu chỉ để nước mắt ngắn dài, họ làm được, nhưng không cho phép điều đó xảy ra, họ kìm nén. Có thể đúng, trước một sự việc, con trai luôn suy nghĩ kém tình cảm hơn con gái, họ trơ trơ đáng ghét nhưng cảm xúc khi tổn thương thì ai không như nhau, ai không thắt ngực và khó thở khi nghe điều không muốn, ai không đau tận đáy lòng khi mất đi người yêu thương, ai không ngập trong hối tiếc, buồn bã, dằn vặt khi làm gì sai trái? Những điều cơ bản ấy, có liên quan giới tính không?



Thế giới này không công bằng và rất khắc khe. Họ sẽ cười anh khi anh khóc, họ sẽ chế giễu anh khi anh hẫng chân, họ sẽ xem thường anh khi anh không đem lại cho người con gái anh yêu những điều tốt đẹp nhất. Cũng như với em, họ nâng đỡ, cảm thông khi em thất bại, khi em rơi nước mắt nhưng cũng sẵn sàng dìm hàng khi em thành công, một đứa con gái thành công luôn được cho là không hạnh phúc, một đứa con gái mạnh mẽ luôn bị nhìn bằng ánh mắt dè chừng. Chúng ta sống dưới áp lực, những thứ áp lực trái ngược nhau.





Vậy nếu em có quyền nằm than vãn với anh, khóc trên vai anh khi yếu đuối, đấm đá anh khi bực mình, đòi hỏi anh phải đĩnh đạc, đàn ông, trưởng thành, giàu có,... nói chung những quyền lợi đặc chất phụ nữ khi yêu nhau, thì anh cũng luôn có quyền ném cặp sách và ôm lấy em, thở dài ngao ngán chửi bởi ông thầy khắc khe hay thằng bạn khốn nạn, anh cũng luôn được phép ngồi hàng giờ im lặng dựa vào em, dựa hoàn toàn không cần mạnh mẽ, dựa như thể em là cái gối anh mua được từ cửa hàng bách hóa, bởi khi ấy em sẽ yên, yên lặng hàng giờ trên hàng ngàn giờ anh chịu áp lực, em cũng luôn khuyến khích anh thất bại và cay cú kể em nghe, em sẽ chế giễu anh, chắc rồi, miễn anh đừng giấu nó trong lòng, mặc áo giáp khi vết thương rỉ máu và chống lại cái thế giới vốn luôn soi mói anh.



Chúng ta tồn tại ngẫu nhiên, va vào nhau trên con đường tấp nập, hay lỡ học cùng nhau trong trường ĐH ngàn sinh viên, có khi vô ý xếp hàng cạnh nhau khi mua Hungry Jack, hoặc tệ hơn, anh là bạn của thằng hồi trước em để ý, mỗi tội nó không thích em. Có hàng trăm hàng ngàn hàng vạn khả năng hai chúng ta nhìn thấy nhau, và nó là điều kì diệu, là sự may mắn. Chắc chắn anh đã luôn mỉm cười che giấu trước hàng vạn con người lướt qua, bảo đảm em cũng nhiều lần giữ vẻ bình thản dù cô đơn vô cùng giữa dòng người qua lại, giả bộ quá nhiều rồi, và khi có cơ hội, vẫn thế hay sao?



Nên người con trai mình sẽ lại yêu, người mình muốn làm bánh cùng ăn mỗi cuối tuần, người duy nhất mình ôm thật chặt, người sẽ cùng mình đi một đoạn nào đấy trong say đắm, hãy cứ dựa vào mình, dựa an yên và bình tâm, dựa thản hoặc và vô nghĩ, bạn/anh có thể đã cả ngày trở nên hoàn hảo, vậy hãy không hoàn hảo thật nhiều khi bên em, thế thôi. Hoàn hảo đẹp nhưng mệt mỏi lắm, và chúng ta yêu nhau không phải để mệt mỏi rồi vui vẻ cùng nhau đấy sao?


Em đơn giản chỉ muốn chúng ta dựa vào nhau, bình đẳng và bình lặng, ngắm nhìn đường phố yên lành và sống một cuộc đời thử thách, lăn xả đúng nghĩa đen, để rồi lại dựa nhau, thật bình đẳng, không phải vì em ham hố, em chỉ không thể nhìn anh chịu đựng tất cả một mình =).




Bờ vai là để dựa, bộ ngực ấm là để dụi đầu, nước mắt nóng trào ra khi uất ức hay buồn đau, bàn tay run khi căm phẫn hay yếu đuối, đôi mắt đờ đẫn khi bất lực, bản thân mờ nhạt khi thất bại, ... từ lâu lắm mình đã không quan tâm nó thuộc về đặc quyền của giới tính nào rồi.












Thứ Hai, 30 tháng 3, 2015




“If I would have no limits and could spend as much money for a player as I want, I would bring Mario back.” - Marco Reus.

"Nếu chẳng có giới hạn nào và tôi được tùy quyền vung tiền mua một cầu thủ mong muốn, tôi sẽ mang Mario trở về".

Nếu ví chiến thắng lịch sử năm 2014 của tuyển Đức là quyển sách dát vàng đầy tự hào thì tiền vệ mang áo số 21, người đen đủi dính chấn thương trong trận giao hữu với Armenia ngay trước thềm World Cup Marco Reus chính là phần lời ngỏ đầy tiếc nuối. Kiểu như "Gửi Reus, chiến thắng 6-1 hôm ấy được đánh đổi quá chát khi cậu không thể góp mặt nơi đây cùng chúng tôi"... bởi chỉ vỏn vẹn một tháng sau, Philipp Lahm nâng cao chiếc cúp danh giá tại thánh địa Maracana, Đức hiên ngang lập kỷ lục đội bóng châu Âu đầu tiên vô địch tại Nam Mỹ. Mỗi thành viên đều tự hào bổ sung danh hiệu cao quý nhất sự nghiệp, điều một cơ số siêu sao, huyền thoại luôn khao khát nhưng lực bất tòng tăm. Giữa niềm vui, nỗi hân hoan khó tưởng; trong tiếng pháo hoa ngập tràn và ánh sáng rực rỡ tôn vinh những bước chân miệt mài, Mario Gotze lặng lẽ ghì chặt chiếc áo đấu số 21 của Marco Reus dạo khắp sân, thậm chí cùng chụp ảnh kỉ niệm. Khoảnh khắc ấy đưa người hâm mộ về bên chàng trai tài hoa đã góp bao công sức ở vòng loại, người được hi vọng sẽ đem lại sức mạnh, tính đột phá cho tuyển Đức ... vẫn đang nằm nhà theo dõi đồng đội qua màn hình lớn. Nhưng rồi họ cũng quên, những lời chúc tụng vẫn đều đặn gửi đến các nhà vô địch, đội hình mãnh hổ này vẫn bất bại dẫu thiếu Marco, người đàn ông ấy vẫn âm thầm luyện tập để chấn thương mau hồi phục. Tôi chỉ đơn giản nghĩ nếu mình là anh, hẳn niềm tủi thân và quở trách số phận đang dâng ngập lòng. 


Tuyển Đức chuyển mình từ cỗ xe tăng xù xì sang người nghệ sĩ hoa mỹ, từ lối đá trọng thể lực, tranh chấp sang những đường chuyền thăng hoa. Reus chính là hiện thân rõ nhất cho nét đẹp ấy. Khác với Toni Kroos được ví như thần đồng, có mặt tại đội chính Bayern Munich từ năm 17; hay Thomas Mueller ghi dấu đậm nét ở đội trẻ Bayern và ghi bàn ở World Cup 2010 với tư cách cầu thủ trẻ nhất khi vừa tròn 20, Reus cũng là tài năng trẻ nhưng anh nổi lên khá muộn. Phong độ ấn tượng nhất là khi anh ghi 18 bàn, đưa Borussia Monchengladbach mùa trước còn đang chật vật trụ hạng lên top 4, dành suất tham dự Champion League mùa sau. Mùa hè 2012, Marco kí hợp đồng 5 năm trị giá 17.5 tr Euro với đội bóng cũ Borussia Dortmund. Từ thời điểm định mệnh ấy, thế giới chính thức để mắt đến chàng tiền vệ người Đức với lối chơi tài hoa đầy mê hoặc.



Tôi sẽ không đi vào chi tiết những thành công của Reus ở Dortmund bởi đó là điều ai cũng tường tận. Marco đến Signal Iduna Park khi Kagawa vừa ra đi. Tại đây, anh cùng người đồng đội, người bạn thân Mario Gotze và Robert Lewandowski làm nên bao điều kì diệu. Đó là những thánh ngày rực rỡ mà bất cứ người hâm mộ nào nhớ đến cũng bất giác mỉm cười. Trước Reus, Mario Gotze, Robert Lewandowski cùng Shinji Kagawa tạo nên mũi đinh ba sừng sững khiến mọi hàng phòng ngự phải khiếp sợ. Ở tuổi 19, kết thúc mùa giải 2010-2011, Gotze tậu cho mình 8 bàn thắng và 11 kiến tạo - điều này khiến cái tên Mario Gotze ngày nào còn phập phồng trên bảng điện tử thay người nay trở nên cực kỳ cực kỳ hút với các đại gia châu Âu, đến mức Dortmund buộc phải có động thái ghì chặt "đứa con cưng" với hợp đồng 5 năm lên đến gần 37tr Euro. Bộ ba Marco Reus, Mario Gotze và Robert Lewandowski không chỉ phối hợp gây bối rối và phá vỡ mọi nỗ lực phòng ngự, điển hình là ở lượt đi bán kết Champion League 2012-2013 với chiến thắng 4-1 ngay trên sân nhà đội bóng hoàng gia Tây Ban Nha Real Madrid, giữa họ còn tình bạn đẹp, đau buồn thay cũng chính là căn nguyên cho bao tiếc nuối về sau.



Bóng đá không chỉ xoay quanh thắng bại hay chiến lược khô khan, cái thu hút đặc biệt ở môn thể thao vua đôi khi chính là những gắn kết, mắc xích giữa các cầu thủ hiểu ý. Cả ba còn rất trẻ, so với bề dày lịch sử của Dortmund hẳn họ chẳng là bao, nhưng tôi chắc không ai phản đối nếu khẳng định họ đã mang lại cho Dortmund những ngày tháng vinh quang chói lọi nhất. Chứng kiến ba người ra sân dưới ánh nắng chói chang và tiếng hò reo cổ vũ của các Die Borussen vốn nổi tiếng cuồng nhiệt, cả khán đài ngập tràn sắc vàng đen như muốn hòa thành một với những cá thể hiên ngang trên sân cỏ. Ba chàng lính ngự lâm của Dortmund, ba con người cùng nhau làm chủ hàng công của đội bóng luôn cống hiến bằng tất cả sức trẻ nơi mình. Cách Reus chuyền bóng lắt léo tài hoa, Lewy khôn khéo nhận đường chuyền từ người bạn có nhãn quan chiến thuật tinh tế Mario Gotze; cảnh ba người phối hợp ăn ý khiến nhịp điệu trên sân luôn bình thản an tâm đến lạ kỳ. Tôi quan sát thấy Reus rạng rỡ nhất giai đoạn này, khi đội bóng của anh đánh bại Real Madrid một mạch tiến thẳng vào chung kết, khi anh sở hữu mùa giải thành công rực rỡ và hơn cả, bên cạnh Reus là hai người bạn thân tựa bằng hữu chinh chiến không tách rời. Đứng bên nhau họ đại diện cho nét hoàn hảo khó diễn tả. Đành là thế hệ nào cũng có những bộ sậu thiện chiến, đội bóng nào cũng sở hữu bộ đôi hay bộ ba đáng tự hào nhưng nhìnLewy, Reus và Gotze, người ta dễ cảm thấy hi vọng bởi họ trẻ. Từng bước chạy, đường chuyền đều thấm đẫm đam mê. Dortmund vốn thân tình từ ban lãnh đạo, huấn luyện viên, các cầu thủ đến cổ động viên. Họ vây nhau trong không khí thân thương trầm ấm, họ nhóm lửa thân tình ủi an nhau sau những thất bại. Một môi trường thi đấu mài dũa tuyệt vời, một không khí gia đình yêu thương. Mario, Marco và Robert đã sát cánh anh em đi qua những ngày tháng như thế.


Nhưng niềm vui vốn dễ tàn, vốn dĩ cái đẹp sinh ra chỉ để thưởng thức ngắn ngủi. Ngày 1/7/2013, chấm dứt mọi lời đồn thổi, Mario Gotze chuyển đến Bayern khi đội bóng này sẵn sàng phá vỡ hợp đồng 37 tr Euro. Đội bóng kình địch với Dortmund, đội bóng vừa đánh bại vàng đen với màn lội ngược dòng ngoạn mục ở chung kết CL năm ấy. Hẳn chiến thắng 2-1 của Bayern tại Champion League đem lại cho Mario Gotze một tâm trạng chẳng ra sao: buồn khi nhìn đội bóng gắn bó từ năm 17 tuổi cùng đồng đội thân thương thua cuộc, vui vì đội bóng điểm đến đã dành vinh quang. Bộ ba chỉ còn hai, kịch bản ám ảnh như ngày ra sân trận lượt về năm ấy, khi Mario chấn thương buộc lòng ngồi dự bị, sân cỏ đơn độc mỗi Reus và Lewy. Năm tháng ấy tin đồn Mario Gotze cập bến Bayern lan truyền như một loại dịch bệnh, phủ lên bầu không khí vốn nhẹ nhàng tình cảm của Dortmund một màu xám buồn tẻ. CĐV buồn vì phản bội mộtm Marco và Lewy hẳn buồn gấp đôi. Mario không chỉ đơn giản rời đi, cậu ấy đến Bayern Munich vốn là đại kình địch. Giao tranh giữa Dortmund và Bayern luôn được người Đức chờ đón như siêu kinh điển với mỗi bàn thắng là một điểm danh dự. Từ nay họ vẫn sẽ gặp Mario nhưng trong màu áo khác, vị trí đối lập và buộc phải gạt nhau ra để ghi bàn vào hai lưới riêng biệt. Sự phối hợp mất đi, còn gì buồn hơn như thế nữa.


Chưa dừng lại ở đấy, mùa giải sau Lewy cũng ra đi, càng đau lòng hơn khi anh hội ngộ Mario ở Bayern. Ngày chia tay đội bóng, Lewy đã khóc, tuy nhiên những giọt nước mắt là muôn phần đắng cay cho CĐV Dortmund: họ xót lòng phải lìa xa những gì lâu nay gắn bó, họ buồn khi Dortmund lại mất thêm một trụ cột - lần này khó thay thế hơn ca Mario bởi Lewy là trung phong năng nổ xuất sắc, đóng vai trò chính yếu bên cạnh Reus. Và cũng như tôi, họ xót xa cho chàng trai Marco Reus, bởi từ nay chỉ còn anh lẻ loi trên hàng công vốn từng vững chắc; từ nay sẽ không còn thấy anh quay sang ăn mừng bàn thắng cùng người đồng đội thân thiết. Từ nay Reus sẽ phải chiến đấu một mình, khi những trận với Bayern ập đến, anh phải dùng tài hoa vốn luôn được tận dụng để kiến tạo cho Mario và Lewy nay chống lại họ. Nỗi cô đơn thấm thía từng bước chạy, trong tình huống Lewy ôm anh ở trận kinh điển DM-BM nhưng Reus hoàn toàn không phản ứng, khi vẻ mặt anh hờ hững trước Mario... dẫu sau đấy báo chí khai thác khẳng định không hề có mâu thuẫn cá nhân và tình bạn giữa họ vẫn bền bỉ trong khuôn khổ chuyên nghiệp. Bản thân Reus hẳn luôn hiểu bóng đá là thế, là những tương lai bất định, hẳn anh cũng rõ thi đấu ở Bayern là mơ ước cuả mọi cầu thủ, rằng ở Bayern tốt biết bao khi thường xuyên chơi cạnh những ngôi sao sáng giá, nhưng nỗi buồn, sự cô đơn lẫn chút hờn dỗi chưa bao giờ là vô lí, nhất là ở vị trí của Marco.


Reus là một cầu thủ toàn năng. Anh chơi bóng hay với những đường chuyền và dứt điểm sắc bén mê hoặc lòng người. Anh luôn xuất hiện với vẻ ngoài bóng loáng được chăm chút kĩ càng như một hoàng tử, kiểu tóc của Reus trở thành trào lưu một thời. Reus là một cầu thủ đặc biệt, không phải sao khi anh trở thành trung tâm dòm ngó của bao đại gia châu Âu trong mùa chuyển nhượng vừa qua. MU bao lần tung tin sẽ mua Marco Reus và Mats Hummels, Real Madrid cũng bày tỏ mong muốn có anh trong đội hình sau khi đã thuyết phục thành công người đồng đội ở tuyển quốc gia Toni Kroos. Barca cũng có lần dòm ngó đến anh, và dĩ nhiên Bayern Munich ngắm nghía Reus kĩ nhất, bao nhiêu lời đề nghị, thậm chí tương lai của anh chính là chủ đề nóng cho kì chuyển nhượng năm ấy, từng ngày từng ngày một người ta chờ xem liệu Marco sẽ rời Dortmund đến với ai, khi 2 người bạn thân thiết ngày nào đều phục vụ cho đội bóng lớn như Bayern. Người ta tự hỏi Reus sẽ chọn nơi nào để giải thoát bản thân khỏi đội bóng vật vã trụ hạng ở giải đấu Đức khi các trụ cột đều rời đi. Họ bàn tán mức lương Real Madrid sẽ đưa ra để có được sự phục vụ của tiền vệ người Đức, khi Dortmund trả cho anh mức lương tuy cao nhất đội nhưng vẫn bèo nhèo so với những ông lớn. Reus lặng thinh giữa bão tin đồn, vẫn ra sân cống hiến hết mình dẫu điều ấy càng dấy lên nghi vấn anh đương nấu cho Dortmund những bữa cơm ân huệ cuối cùng. Mùa chuyển nhượng qua dần, không lời nào từ Reus cũng như không động thái đắc thắng nào từ các đội bóng lớn cho thấy bóng dáng một cuộc thương thảo diễn ra. Và rồi chàng trai ấy đã đáp lại tất cả bằng chữ kí rõ ràng lên văn bản gia hạn hợp đồng với Dortmund đến 2019, đại diện cho Dortmund đứng ra ký hợp đồng với Reus là Giám đốc điều hành Hans-Joachim Watzke, và không có điều kiện giải phóng hợp đồng, như một lời khẳng định đanh thép rằng "Khi nào Dortmund còn muốn sự phục vụ của Marco Reus, tôi sẽ không đi bất kì đâu".


Mario Gotze từng bày tỏ lời mời Marco đến Bayern nhưng Marco vẫn chọn đội bóng làm nên tên tuổi anh, lựa chọn ở lại bên người hâm mộ cuồng nhiệt gào thét tên anh trên khán đài giữa mùa đông nước Đức băng giá. Marco luôn như thế, anh không lên tiếng trong cả hai lần Mario và Robert ra đi, anh không nói năng qua lại trước những tin đồn chuyển nhượng. Chàng trai tài hoa của tuyển Đức nói chung và Dortmund nói riêng cứ thế đưa ra quyết định đúng đắn của cuộc đời, tiếp tục ra sân ghi bàn giúp Dortmund thoát khỏi thời kì khủng hoảng vừa qua, dần lấy lại phong độ và tự tin để trở lại cuộc chiến top 4. Á quân của mùa trước và đáy bảng xếp hạng nửa đầu mùa này đã khiến Dortmund như bị trọng thương, CĐV của họ, những con người luôn theo sát đội bóng đã có lúc phải nổi giận, đội trưởng Mats Hummels và thủ môn Roman Weidenfeller đã phải xin lỗi. Nhưng đội phó Marco Reus vẫn ở đây, không còn là chàng trai vô tư vui vẻ bên Mario và Lewy như thời kì tỏa sáng của Dortmund, không còn vật vã trong những chấn thương, không còn lao đao vì tin đồn chuyển nhượng, anh ở đây để kéo Dortmund lên như một người hùng. Và thật đáng khâm phục anh đã làm được, đều đặn ghi bàn, trận nào không thì trở thành linh hồn của cả đội. Đứng cạnh Reus bây giờ là Kagawa và Immobile, không còn mũi nhọn Lewy và Gotze nữa, không còn những lần trẻ tuổi vô tư. Reus của tuổi 25 trưởng thành và trở thành nguồn cảm hứng của hàng trăm ngàn người; bên cạnh đồng đội, cổ động viên luôn ủng hộ anh còn có tuyển quốc gia luôn dang tay chào đón. Reus, anh là một người kì diệu, mạnh mẽ đứng lên sau những chấn thương. Từng có lúc NHM xót xa lo lắng rồi anh sẽ bị chấn thương hủy hoại như Mario Gomez hay vận đen như Ballack một thời... nhưng không, anh kế thừa số áo 11 của vua phá lưới Miroslav Klose và mặc nhiên xuất sắc, xuất sắc không hoài nghi, giỏi giang bức phá không chút ngần ngại. Anh đứng vững sau nỗi trống trải mà hai người đồng đội để lại, sau những tháng ngày tưởng chừng nhuộm màu hiu buồn nơi đội bóng vàng đen cùng sân vận động Signal Iduna Park, anh một tay chống đỡ những ồn ào dư luận, lặng lẽ làm những điều mình cho là đúng, là thỏa mãn, là tốt đẹp giữa xã hội nơi đồng tiền lăn tròn, cuốn phăng gần như mọi luyến thương tiếc nuối. Một người trẻ đặc biệt, một nguồn cảm hứng bất tận, một vẻ đẹp khó cưỡng chỉ ở tuổi 25. Quá nhiều tinh túy xoay quanh anh - hoàng đế của Dortmund và hoàng tử của tuyển Đức.


Vì anh luôn mạnh mẽ và vững vàng như thế, vì tâm hồn máu lửa ấm áp nhưng đầy cá tính luôn đong đầy từng tế bào nhân phẩm, luôn song hành cùng anh và khiến anh trở nên tốt đẹp, Marco Reus, nên dẫu có phải đi một mình, anh vẫn không đơn độc đâu. Con đường anh chọn, cách anh khẳng định mình trong mỗi đường chuyền, cách anh từng bước xây dựng, vun đắp cho nơi chốn mình yêu quý trở nên rực rỡ hơn, cách anh tồn tại và trở nên độc nhất. Nếu có một ngày mệt mỏi vì nhìn ngắm dàn sao trong giới bóng đá, chỉ cần tạm bỏ qua kĩ năng và kiếm tìm tư cách hẳn sẽ gặp anh ngay thôi, bởi từng điều thuộc về ứng xử và cách sống của anh đều lấp lánh đến lặng người.






Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Nhỏ bé như tôi ~

Ít ai biết ở nhà mình được gọi là Tí Nị, phần vì ba mẹ ít gọi ở nơi đông người, phần khác mình quá thích cái tên Phương Quỳnh đến nỗi đi đâu cũng dùng nó đầu tiên. Ngày còn bé, mình hỏi mẹ tại sao đặt tên con là Tí Nị, mẹ cười bảo cho phù hợp với cái "Làng Xì Trum" của nhà mình, ngẫm lại cũng đúng nên mình không thắc mắc thêm. Nhà có ông anh lớn nhất tên Tí Nâu, sau đó là Tí Đen, Tí Xiu, đến mình, rồi Tí Hí, Tí Nghé, Tí Tin,... nghe nhỏ nhắn lông bông đáng yêu vô cùng, mấy anh em ngày bé lùn tịt lem nhem bên nhau, giận dỗi bo xì khóc lóc om sòm cả ngày, mới đấy mà mười năm.

Lớn lên học tiếng anh mới biết tên Tí Nị bắt nguồn từ Tiny, nghĩa là nhỏ bé. Lúc này mẹ bổ sung khi sinh ra mình nhỏ gọn trong tay ba mẹ, ấn tượng quá nên gọi thế luôn. Ngày còn ở Việt Nam, tuy cũng ý thức mình có đôi bàn tay với những ngón nhỏ nhắn, lọt thỏm so với bạn bè nhưng vẫn chưa cảm rõ lắm, bởi chiều cao chấp nhận được và dáng dấp cũng ở mức trung bình, không đến nỗi bé tẹo như viên kẹo hay tí hon như hạt tiêu cay, vẫn chống vững chân khi đi xe máy, vẫn tự tin mang giày thể thao không đệm, mà đâu ngờ do thế giới khi ấy còn nhỏ.

Ngày đầu đi học ở Úc, nhìn những cô gái người tây cao hơn một đầu rưỡi, tự tin sải bước với đôi chân dài và phong thái tự tin, ngắm những bạn trai châu Âu khỏe khoắn trong áo thun còn mình co ro trong lớp áo lạnh dày và tái mặt khi ngọn gió lạ thổi đến, chợt thấy cái tên Tí Nị đúng lắm, bây giờ mình nhỏ nhắn, lạc lõng giữa nơi to và càng lớn hơn do xa lạ này. Nhưng rồi mọi thứ cũng ổn khi mình dần quen, sức khỏe tốt hơn cho phép mình ăn mặc giản đơn khi trời trở lạnh, phong thái tự tin cho phép mình ăn nói cởi mở hơn, cảm giác nhỏ bé đúng cái tên cũng nhạt dần. Vòng quen biết mở rộng khiến mình bận rộn, không còn thời gian rảnh nhiều để suy nghĩ, quan tâm đến cảm giác ngày đầu tiên.




Thế nhưng khi được một đứa bạn chụp tấm hình này, mình chợt lại thấy nhỏ bé. Con đường dẫn vào trường ngập trong màu đen sóng sánh như vết loang coffee ai vụng về đánh đổ, vài ngọn đèn rất sáng nhưng không ấm, lạnh lùng điểm trang cho nơi này, vẫn thế, vẫn loại ánh sáng trắng lộng lẫy,  hắt ra từ những bóng đèn đẹp đẽ ven đường, vẫn con đường sạch sẽ, yên lặng, chìm dưới hơi lạnh đã dần quen, nhưng sao xa lạ quá. Mình thật sự nhỏ bé giữa ngôi trường đủ mọi màu da này, thật sự lọt thỏm giữa thành phố hoa lệ hoành tráng này. Mong ước cái lặng yên tĩnh mịch được thay bằng vài tiếng rao dung dị hay bầu không khí ngập tràn hơi nước ẩm có chút mùi bắp nướng thơm lừng bỗng trở nên mãnh liệt, cảm giác nhớ quắt quay cái quen thuộc ào về, mình cài vội lớp áo khi cơn gió mạnh lướt ngang, chẳng có gì thay đổi sâu bên trong cô gái bé nhỏ này cả.


"It's always good to be home"

Mình chưa đi đâu nhiều khi còn ở Việt Nam. Khi bạn bè đua nhau đi phượt thì mình gấp rút hoàn thành hồ sơ lẫn bảng điểm để sang nước ngoài, lúc chúng nó hè nhau tụ tập thành từng nhóm cắm trại qua đêm thì mình kéo vali lên máy bay ngồi tám tiếng, ngắm bầu trời đen kịt từ cửa sổ, không ý thức được máy bay đã bay xa đến đâu, chỉ biết đang rời dần, càng lúc càng xa vạn dặm cái nơi chứa chấp, nuôi dưỡng, ôm ấp, chở che mình từ bé. 

Thật đáng tiếc vì Việt Nam đẹp lắm, đẹp ở những ngóc đường nhỏ và bãi biển mượt, đẹp từ nụ cười thân thương bà bán hàng đến đám trẻ miền núi cao mù sương. Càng đáng tiếc hơn mình chỉ nhớ đến những điều ấy khi đã rời xa, khi 8/3 ở nước Úc lặng yên như tờ, vài bó hoa tươi tắn để sẵn ngay ngắn thành hàng trong siêu thị, mình chợt nhớ Việt Nam với những vỉa hè trải đầy hoa bán, chạy xe dừng đèn đỏ mà nhìn mãi không thôi. Hình ảnh hoa tươi đẫm sương nằm giản dị trên tấm bạt nơi vỉa hè coi vậy mà thu hút lắm, nó không mang vẻ lạnh lùng xa cách như bên này, nó không sạch sẽ, đẹp đẽ nhưng rất thi vị, cũng như những gánh tàu hủ, súp cua, những xe há cảo, hủ tíu gõ, hoành thánh, chuối chiên với vài ba chiếc ghế nhựa cũ nằm lăn lóc. Mình và bọn bạn thường dựng xe bên cạnh, nhặt ghế ngồi duỗi chân thoải mái, một tay ôm cặp, tay kia ôm dĩa thức ăn lề đường, vừa nhai ngon lành vừa tám chuyện xuyên thời gian. Mùi bụi đường, mùi xe cộ, mùi mồ hôi lẫn trong không khí, lẫn mùi thức ăn thơm nao lòng, tất cả thật quá nhiều so với hương hoa lá giản đơn trong lành nơi này, hít đầy phổi thứ không khí dễ chịu nơi đây, trong mát ngọt ngào, nhưng thiếu vắng nhiều lắm.


Là do mình sang đây khi đã 19 - tuổi mọi người bắt đầu thận trọng với nhau, hay do cách sống lạnh lùng, thân ai nấy lo, nhà ai nấy ở đặc trưng của dân Tây mà mình thường xuyên thấy vắng vẻ. Nhiều lúc thèm ghê gớm ai đó chửi vào mặt, chửi thật lòng hay bỡn cợt cũng được, miễn quan tâm đủ để đùa như thế. Nhiều lúc ước có ai ngồi cạnh buôn chuyện thâu đêm suốt sáng hay kéo tay đi ăn bất kể ngày đêm, cùng mình làm những trò điên khùng bất tận, cùng lắng nghe những câu chuyện không đầu đuôi và kết thúc nhảm nhí. Mình lại đòi hỏi quá đáng, ở tuổi 19, 20, người ta bận rộn với những dự định và sự nghiệp, cuộc sống thoi đưa có khi nào ngừng bước, làm sao có ai dành thời gian cùng mình như những đứa đã thân quen từ ngày còn cấp 2 cấp 3 rảnh rỗi chứ? Cách sống tự lập, phóng khoáng, chuyện ai nấy giữ của người phương Tây đem lại sự tự do và tĩnh lặng không tưởng, ban đầu mình nghĩ rất hợp, do mình là đứa không ưa ồn ào, náo nhiệt, chỉ thích một góc đọc sách và viết lách thôi. Nhưng không toàn phần như thế, thật khó tin khi lắm lúc mình nhớ da diết bọn bạn lớn giọng hay oang oang bên tai, hay đập vai đau điếng hay vò đầu đến bết tóc, bên này yên quá, không ai giỡn với mình, không ai hét vào tai mình vì người ta lịch sự mà, không ai động viên quá khích như bọn nó. Được rồi, mình thua, mình thừa nhận mình tham lam, cái gì cũng nhớ, cái gì cũng muốn.

19 tuổi, mình rời khỏi nơi ấm êm, lật trang mới và tỉ mỉ, cẩn trọng viết từng dòng cho cuộc đời. Mình không hối hận vì rời đi xa, mình quản lí cuộc sống khá tốt, các mối quan hệ cơ bản vẫn vào guồng, dự định tương lai vẫn đủ đầy và sáng láng nếu mình cố gắng đến cùng như đã tính. Đã có lúc những bận rộn và thú vị nơi xa lạ này làm mình quên béng cái thành phố ồn ào, bát nháo ở nhà, nhiều khi niềm háo hức và ngưỡng mộ nơi nước bạn văn minh, đẹp đẽ, tĩnh lặng cũng làm mờ hình ảnh những con phố tấp nập kẻ qua người qua kẻ lại, những gánh hàng bày khắp vỉa hè hay những nụ cười chân chất dễ dàng bắt gặp mọi nơi. Nhưng khi chỉ còn một mình, khi cơn gió chuyển mùa lạnh lùng phất ngang, khi màn đêm kiều diễm khoe khoang chiếc áo đen huyền điểm chút vệt sáng rực rỡ, khi thư viện lớn thưa bớt sinh viên, khi con đường về chỉ một mình giữa màn mưa lất phất, khi ấy, mình ý thức sự nhỏ bé lẫn nỗi nhớ niềm thương chưa bao giờ thật sự tan đi, mình nhớ gia đình, nhớ thành phố như một hộp thủy tinh chứa đựng quá nhiều hình ảnh. Làm sao không nhớ khi nó thật đặc trưng và đong đầy kỉ niệm, làm sao yêu Sydney hơn khi mình lỡ thương nơi quen thuộc kia quá?

Thế thôi, gửi thành phố nhiều màu lắm thanh đủ vị của tôi.

Từ một Sydney trong lành đến vắng lặng.