Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

Dựa


Thật ra sau bao nhiêu thứ trải qua, mình cũng tỉnh táo suy nghĩ hơn chứ chẳng mặn mà đến mức chạy theo cảm tính nhất thời nữa. Nhưng, ngẫm lại trước giờ mình luôn là một bạn gái yếu đuối, luôn được che chở, luôn ngồi sau xe gác cằm lên vai bạn trai, đong đưa hát hò giữa đường phố đông nghịt, mình luôn đợi họ mở cửa, rót nước khi vào quán ăn, luôn là đứa nổi giận và khóc trước trong mỗi đợt cãi vã, luôn được nhường nhịn. Đại loại thế.



Bỗng nhiên hôm nay nghĩ đến người mình sẽ yêu thương tiếp theo. Cũng đã gần hai năm kể từ những tổn thương, những gì đã qua tuy không thể quên nhưng cũng dần nguôi ngoai và bớt trở nên phiền phức mỗi đêm. Chắc chắn mình sẽ lại đặt tình cảm cho một ai, một ngày nào đó, nhiều và sâu sắc như đã từng.



Và lần này, mình sẽ nói anh ta hãy dựa vào mình.





Con gái xứng đáng được che chở vì chúng ta bẩm sinh mỏng manh về thể chất lẫn tinh thần, dễ xúc động, dễ lung lay. Nhưng với hàng ngàn áp lực mỗi ngày, từ học hành với những bài luận, kì thi, từ công việc đến bạn bè và gia đình, thì có lẽ con trai mới là người đáng được thông cảm nhất. Càng lớn kì vọng đặt vào bản thân càng cao, trách nhiệm càng nặng nề, càng ý thức mình trưởng thành họ càng phải gồng mình chứng tỏ, chịu đựng rất nhiều áp lực, đa số là ngoại lực không đáng. Một đứa con gái có thể thiếu quyết đoán vẫn được cảm thông, còn con trai, không phải người đời nói chung lẫn các bạn nữ đều bảo con trai không kiên định, dứt khoác là thứ vứt đi? 





Hẳn những ai từng quyết định điều gì lớn đều hiểu, cái gật hay lắc đôi khi là kết quả của một quá trình, một suy tư hàng đêm đắn đo thức trắng. Và điều này thì liên quan gì đến giới tính? Về cơ bản, con trai lẫn con gái đều nên quyết đoán, nhưng con trai áp lực hơn, quá nhiều.






Thật không công bằng.




Mình chơi cùng rất nhiều bạn là con trai, có lẽ vì thế mình hiểu rõ những điều chúng nó trải qua. Họ luôn tỏ ra lạnh nhạt, hờ hững và lắc đầu chê bai khi con gái quá bi lụy hay cả nghĩ, nhưng chính họ lại tổn thương sâu sắc nhất khi chuyện buồn xảy ra. Bởi con gái buồn, chúng ta khóc, chúng ta gào thét, viết những điều sến súa nhất lên mạng xã hội, kéo bạn bè giải sầu khắp nơi, gục đầu vào lòng mẹ kể lể như mình vẫn làm, còn con trai, họ im lặng quá, họ không thể dông dài, lê thê bởi bản chất phái mạnh không cho phép, họ không thể lôi thằng chiến hữu vào quán game, tiệm nhậu chỉ để nước mắt ngắn dài, họ làm được, nhưng không cho phép điều đó xảy ra, họ kìm nén. Có thể đúng, trước một sự việc, con trai luôn suy nghĩ kém tình cảm hơn con gái, họ trơ trơ đáng ghét nhưng cảm xúc khi tổn thương thì ai không như nhau, ai không thắt ngực và khó thở khi nghe điều không muốn, ai không đau tận đáy lòng khi mất đi người yêu thương, ai không ngập trong hối tiếc, buồn bã, dằn vặt khi làm gì sai trái? Những điều cơ bản ấy, có liên quan giới tính không?



Thế giới này không công bằng và rất khắc khe. Họ sẽ cười anh khi anh khóc, họ sẽ chế giễu anh khi anh hẫng chân, họ sẽ xem thường anh khi anh không đem lại cho người con gái anh yêu những điều tốt đẹp nhất. Cũng như với em, họ nâng đỡ, cảm thông khi em thất bại, khi em rơi nước mắt nhưng cũng sẵn sàng dìm hàng khi em thành công, một đứa con gái thành công luôn được cho là không hạnh phúc, một đứa con gái mạnh mẽ luôn bị nhìn bằng ánh mắt dè chừng. Chúng ta sống dưới áp lực, những thứ áp lực trái ngược nhau.





Vậy nếu em có quyền nằm than vãn với anh, khóc trên vai anh khi yếu đuối, đấm đá anh khi bực mình, đòi hỏi anh phải đĩnh đạc, đàn ông, trưởng thành, giàu có,... nói chung những quyền lợi đặc chất phụ nữ khi yêu nhau, thì anh cũng luôn có quyền ném cặp sách và ôm lấy em, thở dài ngao ngán chửi bởi ông thầy khắc khe hay thằng bạn khốn nạn, anh cũng luôn được phép ngồi hàng giờ im lặng dựa vào em, dựa hoàn toàn không cần mạnh mẽ, dựa như thể em là cái gối anh mua được từ cửa hàng bách hóa, bởi khi ấy em sẽ yên, yên lặng hàng giờ trên hàng ngàn giờ anh chịu áp lực, em cũng luôn khuyến khích anh thất bại và cay cú kể em nghe, em sẽ chế giễu anh, chắc rồi, miễn anh đừng giấu nó trong lòng, mặc áo giáp khi vết thương rỉ máu và chống lại cái thế giới vốn luôn soi mói anh.



Chúng ta tồn tại ngẫu nhiên, va vào nhau trên con đường tấp nập, hay lỡ học cùng nhau trong trường ĐH ngàn sinh viên, có khi vô ý xếp hàng cạnh nhau khi mua Hungry Jack, hoặc tệ hơn, anh là bạn của thằng hồi trước em để ý, mỗi tội nó không thích em. Có hàng trăm hàng ngàn hàng vạn khả năng hai chúng ta nhìn thấy nhau, và nó là điều kì diệu, là sự may mắn. Chắc chắn anh đã luôn mỉm cười che giấu trước hàng vạn con người lướt qua, bảo đảm em cũng nhiều lần giữ vẻ bình thản dù cô đơn vô cùng giữa dòng người qua lại, giả bộ quá nhiều rồi, và khi có cơ hội, vẫn thế hay sao?



Nên người con trai mình sẽ lại yêu, người mình muốn làm bánh cùng ăn mỗi cuối tuần, người duy nhất mình ôm thật chặt, người sẽ cùng mình đi một đoạn nào đấy trong say đắm, hãy cứ dựa vào mình, dựa an yên và bình tâm, dựa thản hoặc và vô nghĩ, bạn/anh có thể đã cả ngày trở nên hoàn hảo, vậy hãy không hoàn hảo thật nhiều khi bên em, thế thôi. Hoàn hảo đẹp nhưng mệt mỏi lắm, và chúng ta yêu nhau không phải để mệt mỏi rồi vui vẻ cùng nhau đấy sao?


Em đơn giản chỉ muốn chúng ta dựa vào nhau, bình đẳng và bình lặng, ngắm nhìn đường phố yên lành và sống một cuộc đời thử thách, lăn xả đúng nghĩa đen, để rồi lại dựa nhau, thật bình đẳng, không phải vì em ham hố, em chỉ không thể nhìn anh chịu đựng tất cả một mình =).




Bờ vai là để dựa, bộ ngực ấm là để dụi đầu, nước mắt nóng trào ra khi uất ức hay buồn đau, bàn tay run khi căm phẫn hay yếu đuối, đôi mắt đờ đẫn khi bất lực, bản thân mờ nhạt khi thất bại, ... từ lâu lắm mình đã không quan tâm nó thuộc về đặc quyền của giới tính nào rồi.