Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

[Chúc mừng sinh nhật cô Rowling - 31.7
Mình vẫn còn nhớ rất rõ ngày cầm cuốn Harry Potter đầu tiên, không phải cuốn sách dày với bìa trang trí đẹp đẽ như sau này, không là những trang sách gọn ghẽ với những tên nhân vật được giữ nguyên chỉnh chu, đó là cuốn sách rời, khoảng gần trăm trang, nhỏ gọn vừa tay. Mình – con bé lớp 5, trầm trồ trước những định nghĩa lạ lẫm trong một xứ sở tưởng tượng, rồi cùng với mẹ nhón một ngón chân e dè qua từng trang sách, rồi chập chững một bàn chân, hai bàn chân, cuối cùng là đắm chìm trong ấy thật tự nhiên, thật kì diệu vào cái thế giới mơ hồ đầy phép màu ấy. 
Cô Rowling đã bắt đầu chấp bút cho tuổi thơ và niềm đam mê, háo hức của hàng triệu đứa trẻ khắp thế giới trên một con tàu, ý tưởng về một thằng nhóc tóc đen gầy gò, lép vế nhưng dũng cảm, tràn đầy tình thương xuất hiện và hoàn thiện dần chỉ trong vài chục phút lăn bánh. Có lẽ vì vậy hình tượng con tàu Hogwarts với sân ga 9 – 3 phần tư được cô miêu tả như cánh cửa thần kì, vặn tay nắm và cả thế giới khác lạ với sự bí ẩn mênh mông bồng bềnh hiện ra, cũng giống như trí tưởng tượng ngày xưa ấy, dạt dào trôi qua những khung cửa tàu chầm chậm, không giới hạn, không chừng mực, hình ảnh cô Rowling của những ngày trẻ tuổi được gửi trong con tàu chở ước mơ của Harry, Ron, Hermione, toàn bộ đứa trẻ “may mắn” học ở Hogwarts và hàng trăm, hàng triệu đứa khác háo hức, đôi lúc ganh tị phát khóc bên trang sách huyền ảo (dĩ nhiên có cái mặt mình *cười lớn* ), một cách ngọt ngào như thế.



Thế nhưng mãi cho đến khi cô không còn tiền trong người, gánh nặng gia đình oằn lên đôi vai gầy cùng lúc với hung tin mẹ qua đời ập đến, mãi cho đến khi người phụ nữ Anh với đôi mắt xanh hiền dịu ấy phải chạm đến đáy của sự khó khăn, của sự khát khao lòng thương cảm bùng cháy, cuốn sách Harry Potter đầu tiên mới được hoàn thành và được xuất bản bởi một nhà xuất bản nhỏ, không tên tuổi vào năm 1997, kể từ giây phút huyền thoại thần thánh ấy, tuổi thơ của bao đứa trẻ được nuôi dưỡng ngọt ngào bay bổng từ những trang sách đầy chất kì diệu, đầy lòng thương yêu – giọt mật ngọt ngào chảy tràn khắp bảy tập truyện được cô chuyển hóa từ mất mát đau thương cá nhân. 10 năm cho bảy tập truyện, văn phong của cô chưa khi nào gây thất vọng, ý tưởng của cô chưa khi nào ngưng sâu sắc, từng dòng, từng câu, từng chữ của Harry Potter chưa khi nào thôi gây thổn thức, ám ảnh, từng số phận, từng con người trong Harry Potter chưa khi nào thất bại trong việc khiến người đọc liên tưởng đến bản thân và cuộc sống xung quanh, mặc kệ mọi thứ trong truyện đều thuộc về một thế giới tưởng tượng xa xôi, mặc cho ta không thể triệu tập thứ gì khi lười biếng bằng Accio hay hưởng trọn may mắn từ Liquid Luck, hoặc khiến người mình thầm thương phải yêu mình say đắm đến phát dại bằng Tình Dược. Đúng vậy, những phép màu thứ thiệt ấy chưa khi nào hiện hữu, nhưng những điều được cô Rowling- một nữ văn sĩ tài năng, một người phụ nữ từng trải – gửi gắm vào từng trang thì quả là phép màu, nó xoa diệu đau thương, nó thắp bừng sức sống, nó dạy đứa trẻ tự tin nhìn vào điểm mạnh  bản thân, nó đẩy cô nàng mọt sách đến cánh cửa rộng, nhiều lắm, ngòi bút như một chiếc đũa phép được đích ông Olivander chọn cho cô Rowling, vừa khít và hiểu ý, cùng cô dựng nên bao điều không tưởng, cùng cô biến thế giới đen trắng của nhiều đứa trẻ ngây thơ thành một thứ ánh sáng bay bổng rực rỡ.



Harry James Potter, nhân vật chính được chọn ngày sinh cùng với người “mẹ đỡ đầu” – 31 tháng 7, và cũng là nơi cô Rowling gửi gắm nhiều nhất nỗi niềm, hi vọng lẫn triết lí sống. Khoảnh khắc duy nhất về gia đình trong tâm trí Harry có lẽ là tiếng thét thất thanh, tia sáng xanh tàn nhẫn phóng từ đũa phép Voldermot và thân người của mẹ Lily đổ xuống, khoảnh khắc vừa đau đớn vừa thiêng liêng, nó để lại trên trán Harry vết thẹo và nghiễm nhiên đưa cậu đến với nhiều “mỹ danh” như “cậu bé sống sót (The boy who lives)” hay “Kẻ được chọn” sau này, nó chứa đựng tình thương của người mẹ Muggle đã dành hơi thở cuối để tạo bùa bảo vệ bất kháng lên cậu, giáng đòn chí mạng vào chúa tể tàn độc đồng thời cướp đi tất cả. Nhưng dù khoảnh khắc ấy có là bi hay tráng, tuổi thơ của Harry cũng thật bất hạnh, không còn cha mẹ, cậu sống nơi gầm cầu thang nhà dì dượng Dursley, thường xuyên chịu những lời đe dọa kiểu  “Mày mà giở bất cứ trò quỷ quái nào ra, bất cứ trò gì, mày cũng sẽ bị nhốt vào trong hốc tủ từ đây cho đến Nô – en, nhớ chưa?”, thường xuyên bị hắt hủi và chối bỏ bởi dì Petunia cho rằng cô em gái phù thủy là sự sỉ nhục to lớn. Bước ngoặt lớn nhất cuộc đời Harry đến vào năm cậu 11 tuổi, khi hàng chục con cú gửi ngần ấy lá thư đủ đường vào nhà Dursley, thông báo Harry đến tuổi nhập học Hogwarts, dĩ nhiên dượng Vernon phát cáu và thực hiện đủ biện pháp nhằm cách li thằng cháu vốn đã phiền phức (thả trăn trong vườn bách thú, mơ thấy xe bay,…) nay có nguy cơ nguy hiểm gấp bội khi hòa cùng những đứa quái đảng y chang nó. Tuy nhiên cuộc chiến giữa phù thủy và Muggles, không ai bảo ai cũng biết kết quả, dượng Vernon và dì Petunia chính thức miễn cưỡng để Harry nhập học Hogwarts khi bác Hagrid cùng thân hình đồ sộ tiến vào cùng chiếc bánh sinh nhật bèo nhèo, có lẽ đó cũng là lần đầu sau ngần ấy năm, Harry Potter mỉm cười hạnh phúc khi có người nhớ sinh nhật cậu, và cũng là mở đầu cho một tương lai giàu niềm vui nhưng không hề khan hiếm nỗi đau và nước mắt.
Tại Hogwarts, Harry nổi tiếng: kẻ đầu tiên sống sót sau lời nguyền Avada Kedavra, kẻ đầu tiên khiến trùm hắc ám, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy (You-know-who) phải tan biến, thế lực đen tối của hắn cũng tan rã, thế giới pháp thuật lại tươi sáng. Đến mãi bây giờ, chi tiết Harry bước vào lâu đài Hogwarts vẫn đọng trong kí ức của mình, rõ ràng và sống động : một hồ nước mênh mông, một khu rừng bí ẩn, tòa lâu đài cổ xưa, sân quidditch xanh mướt lẫn cái chòi bé nhỏ nơi bìa rừng của bác khổng lồ Hagrid, chẳng vì thế mà Hogwarts luôn nằm trong danh sách mơ mộng số một của bao đứa trẻ. Harry, như những đứa trẻ có tố chất phù thủy khác, bước lên từng bậc thềm, tiến lại gần cô Mc Gonnagall và đội lên đầu chiếc mũ phân loại – cũng là lúc bài học lớn đầu tiên bắt đầu.


"Ở Slytherin con sẽ trở nên vĩ đại”, đó là điều chiếc nón phân loại khẳng định với cậu bé 11 tuổi Harry khi nó đọc ở cậu được sự dũng cảm, chính nghĩa đồng thời là khao khát chứng tỏ bản thân, thỏa cả hai nhà Gryffindor và Slytherin, nhưng Harry đã khước từ nhà Slytherin từ trong suy nghĩ và bật ra lời thỉnh cầu với chiếc nón, ngay từ khi là một cậu bé, Harry Potter đã đứng về chính nghĩa nhiều hơn là khao khát trở nên vĩ đại, điều này có thể do lòng căm thù Voldermot sâu tận xương hay từ sự ngạo mạn khó ưa mà Draco Malfoy vừa thể hiện (đầu tập 1), dù có là gì, với sự lựa chọn khẳng khái, dứt khoát từ rất nhỏ, lòng chính trực và yêu công lí đã chiến thắng và trở thành nhân cách định hình cố định trong nhân vật này. Harry là kiểu nhân vật chính mẫu mực với đầy đủ sự bênh vực, yêu thương từ tác giả và đủ loại tố chất được tuyển chọn, tuy nhiên mỗi người vẫn thấy mình trong chàng trai “nổi tiếng” này : tình yêu thương bất biến với gia đình, lòng trung thành với bạn bè và lẽ phải, tính quyết đoán nhưng song song đó là sự liều mạng bất chấp, bản tính ngô nghê đôi khi dễ làm kẻ khác tổn thương, thẳm sâu trong mỗi chúng ta đều có một Harry, một con người liều lĩnh nhưng xứng đáng, một con người chân thật hiền lành đáng được khai thác và trân trọng, trong cuộc đời mỗi con người cũng nên sống một phần như Harry: hết lòng vì bạn bè, bảo vệ người mình thương và lẽ sống mình cho là đúng. Bên cạnh Harry là Ron tóc đỏ và Hermione. Cậu bé Ron “thuần chủng” – điều rất được trọng trong giới phù thủy nhưng ngốc nghếch lẫn có phần hơi thua thiệt so với Harry nổi tiếng và cô bé Muggle thông minh nhạy bén, và dĩ nhiên để đi được bên Harry, cả hai đều giàu lòng nhân ái.



Trong 7 tập truyện, Ron và Hermione đều là hai người bạn luôn bên cạnh Harry Potter cùng sự nổi tiếng của cậu. Harry nổi tiếng đồng nghĩa với thằng bạn Ron tóc đỏ đi cùng nó trở nên mờ nhạt, điển hình là Harry được tham gia Tam Pháp Thuật còn Ron thì… chưa đủ tuổi, Harry thì đánh bại rồng, đối mặt Voldermot, không ngại hiểm nguy và luôn xuất sắc trong những phi vụ cần liều lĩnh thì Ron lại sợ nhện cực kì, sợ đến phải thốt ra câu nói ở tập 2 “Why spiders? Why couldn’t it be following the butterflies?” (Sao lại là nhện? Sao không phải là theo chân đàn bướm hay gì đó?”) và hay vụng về, Harry thì là tầm thủ trẻ nhất lịch sử, là đội trưởng đội quitdditch nhà Gryffindor khi Oliver Wood ra trường, còn Ron tóc đỏ lại hậu đậu và đầy tự ti, quay mòng mòng trước trái banh và vật lộn với cán chổi (tập 5), thế nhưng, Ron luôn ở bên Harry cho đến phút rất cuối mặc cho những cãi vã, mặc cho những run sợ bản thân, Ron luôn ủng hộ Harry, không chỉ Ron mà cả gia đình Weasley luôn xem Harry như một thành viên thân thiết khi Ron, Fred, Geogre bất chấp luật lệ cưỡi xe bay đến giải thoát Harry (tập 2), khi ông Arthur luôn đối đầu với Lucius Malfoy để bênh vực Harry còn bà Molly ôm ấp, vỗ về, thậm chí đan áo giáng sinh cho cậu như con trai, khi Fred hi sinh tính mạng trong cuộc chiến cuối cùng ở Hogwarts và thiêng liêng nhất: Ginny Weasley trở thành vợ của Harry. Harry James Potter nợ Ronald Billius Weasley và cả gia đình phù thủy tốt bụng ấy ân tình lớn lao nhất mà có lẽ chỉ với việc thành đôi với Ginny và khiến cô hạnh phúc mới bù đắp được. Còn Hermione, xuất phát điểm từ một cô nàng vẻ ngoài kiêu căng, ngạo mạn với vốn kiến thức khổng lồ, chuyên…học vẹt và hằn học với Ron, cùng với diễn biến truyện, cô nàng dần… phá luật để giúp đỡ Harry, phá từ luật trường đến luật cuộc sống (dùng time-turner), điều này cực kì ý nghĩa với một người nguyên tắc như cô. Giữa Hermione và Harry tồn tại một lọai tình cảm rất lạ, nó nhẹ nhàng với sự ngưỡng mộ ở tập đầu, lớn lên với cái ôm chầm đầy khích lệ, tin tưởng ở cuối tập 2, râm ran cháy qua những lần siết tay, dựa vai trong tập 3, bùng lên lần nữa với sự quan tâm lo lắng đến phát khóc khi Harry tham gia tam pháp thuật ở phần 4, trong suốt phần 5,6,7, Hermione vẫn ở bên Harry, vẫn tâm sự với cậu khi buồn, vẫn tin tưởng và ủng hộ cậu trong mọi quyết định liều lĩnh, vẫn là chủ nhân của những kế hoạch thông minh. Cao trào nhất, đẫm nước mắt nhất là khi đỉnh đũa phép cô sáng lên lời nguyền Obliviate với cha mẹ mình, xóa mọi kí ức về cô con gái bé nhỏ trong ngôi nhà Muggle tràn đầy kỉ niệm yêu thương ấy, để đi cùng Harry tìm trường sinh linh giá. Thế nhưng cô phù thủy thông minh ấy đã được cô Rowling cho thành đôi với Ron và dừng lại ở mức tri kỉ với Harry, không hơn. Hermione thấu hiểu Harry một cách tinh tế, đọc được những tâm tư không thành lời của cậu bé vốn lắm tâm tư phức tạp, hoàn toàn khác với cách Ron bên cạnh Harry, và nó làm cho bộ ba này trọn vẹn đến diệu kì. Tình bạn, tình yêu, lòng trung thành, thấu hiểu nó như sợi dây trói chặt họ, mỗi chặng đường, mỗi biến cố khiến tình bạn ấy sáng lấp lánh. Ai trong cuộc đời này cũng cần có những người bạn như thế, không cần phải hoàn hảo nhưng sẽ yêu thương, ủng hộ bạn đến cùng của những ngu ngốc, sẽ chìa bàn tay cho bạn khi cả thế giới bất tin, sẽ đứng về phía bạn và tin tưởng bạn mãi mãi.



Harry Potter, xét về mặt nào đó, thật hạnh phúc khi bao quanh cậu là tình yêu. Những mất mát, đau thương là điều sẽ chẳng bao giờ lành trong trái tim cậu, những hình ảnh kinh hoàng vào cái đêm định mệnh ấy chưa bao giờ ngưng cứa từng nhát đau đớn vào tim Harry trong suốt 6 năm học ở Hogwarts và 1 năm rong ruổi tìm kiếm trường sinh linh giá trong hiểm nguy, Harry xuất hiện như một tượng đài điển hình trong truyện: chính nghĩa, có định hướng, quan điểm rõ ràng, dũng cảm, liều lĩnh và… nổi tiếng. Cậu luôn có hào quang bên người, từ một đứa bị hắt hủi, vào Hogwarts cậu trở thành tâm điểm, dĩ nhiên là đủ loại tâm điểm: tâm điểm ngưỡng mộ tự hào của dân Gryffindor, tâm điểm dè bỉu, khinh khi của dân nhà Slytherin lẫn tâm điểm của các cô gái. Harry đi đến đâu cũng được đánh giá cao, từ bộ trưởng bộ pháp thuật đến ông thầy dạy độc dược vốn coi mẹ cậu là học trò cưng, thế nhưng đằng sau đó chính là cậu bé cần được thấu hiểu bởi Hermione Granger, cần được sát cánh và ủng hộ mọi bề từ Ron Weasley, cần được yêu thương không màn bởi Ginny Weasley, cần được nếm hương vị ngọt ngào đầu đời từ Cho Chang, cần tình cảm gia đình thiêng liêng to lớn cùng những vòng tay chào đón mọi lúc của gia đình Weasley, và trên hết, luôn cần được dạy dỗ đàng hoàng. Sự dũng cảm cách liều mạng một ranh giới mỏng manh nếu không có bàn tay của giáo sư Albus Dumbledore cùng những bài học cuộc sống vô giá hay người mẹ hiền – giáo sư Minerva McGonnagall, chủ nhiệm nhà Gryffindor, luôn quan tâm giúp đỡ, cậu cũng sẽ khó nhận ra cái tốt lặng lẽ, vô hình nằm ẩn mình trong cái tà ác nếu không có sự hi sinh vô bờ của Severus Snape xuất phát từ tình yêu vô hạn với người mẹ có đôi mắt xanh xinh đẹp, dù đó chỉ là tình cảm cá nhân, nhưng nó lớn đến mức ông sẵn sàng dang tay bảo vệ Harry dù rất ghét James Potter chỉ vì Lily. Yêu thương là dòng chảy chủ yếu chảy suốt bộ truyện, cũng là điều cô Rowling gửi gắm rất nhiều, xoay quanh mỗi nhân vật đều là câu chuyện cảm động chan chứa tình cảm, dù có là Draco Malfoy cũng là tình cảm gia đình mãnh liệt đáng trân trọng, những tình cảm đẹp ôm ấp lấy cậu bé Harry vốn thiếu thốn tình thương, nuôi dưỡng cậu trở nên cao lớn về nhân cách, vĩ đại về cách nhìn, ấm áp và nhân ái vô thường. Yêu thương quan trọng lắm, nó nung chảy hận thù, nó dang đôi cánh kì diệu khiến nụ cười bừng sáng, nó làm thế giới chói chang với thứ ánh sáng ngọt ngào. Gần 9000 trang truyện với bao màu sắc, có lúc hồng dịu có khi u ám xám xịt, có lúc khiến ta mỉm cười, nhưng lắm khi cướp đi bao giọt nước mắt xót xa, nhưng khi nào yêu thương cũng xuất hiện, thắt một chiếc gút đơn giản vẹn toàn, đọc Harry Potter ta bình yên như thế.



Cám ơn cô Rowling đã chấp bút bền bỉ đầy tâm huyến để tạo nên một Harry James Potter gần gũi và bản lĩnh, soi bao con người trong đó. Cám ơn Harry đã xuất hiện trên đời và khiến tuổi thơ của mình cùng hàng vạn đứa trẻ trở nên lấp lánh và sống động. Nâng từng cuốn truyện rời nhỏ đến ôm đầy những tập truyện dày bìa đẹp trong tay, mình trân trọng quý mến nó đến vô cùng, mình biết những vốn liếng và suy nghĩ mình có bây giờ xuất phát rất nhiều từ đấy, từ những tâm huyết vô bờ của người nữ văn sĩ này. Một lần nữa, cám ơn và chúc mừng sinh nhật, cô J.K Rowling.