Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016



You need a little talent and boundless ambition and energy to match. If you have those things, then a path will open up” – George Koizumi


George không mất quá một khung truyện để thông báo với người đọc mình là nhân vật trung tâm, với tạo hình lẫn thần thái nổi bậc bỏ xa những kẻ còn lại, kể cả nữ chính Yukari. Tác giả Yazawa Ai hẳn đã rất ưu ái George, khi dành hẳn cho anh đôi mắt lãng tử của Ren Honjo, dáng người sang trọng, quý phái hợp thời, làm say đắm bao thế hệ độc giả của Takumi đi cùng gu thời trang hài hòa, độc đáo đáng ngưỡng mộ, lấy cảm hứng từ chính khiếu thẩm mĩ tinh tế nơi mình.
Và những ưu tiên đó hoàn toàn xứng đáng, bởi nếu mỗi nhân vật được tạo ra dưới ngòi bút thanh đậm tuyệt đẹp của Yazawa-sensei đều mang cá tính đặc biệt chân thật, phản ánh toàn diện con người trong cuộc sống hiện đại với tình cảm phức tạp cùng suy tư đa chiều, thì George xuất hiện như một kẻ dị biệt : một người yêu nghệ thuật đến phi thật tế. Thiết kế quần áo với George Koizumi không chỉ đơn giản là đam mê, là thói quen hay tài năng thiên bẩm, nó gần như thuộc về máu thịt, là đại diện con người anh. Từng hoa văn, mỗi một màu vải nhuộm đều góp phần điểm xuyến chân dung một nghệ sĩ điềm đạm với đôi mắt cùng màu tóc xanh đẹp đến lặng người. Xuyên suốt 10 stages Paradise Kiss, George xuất hiện vốn không chút tì vết. Người đọc có thể đôi lần tiếc nuối tóc mái được cắt táo bạo của Yukari, trang phục rườm rà, rối mắt mà Miwako vẫn ưa khoác lên người hay đôi khi quá nhiều khuyên sắt trên gương mặt Arashi, nhưng tuyệt đối không thất vọng về George bao giờ. 

Tôi vẫn nghĩ đó chính là ý đồ nơi Yazawa-sensei, George có thể phạm nhiều sai lầm đáng nguyền rủa trong cuộc sống lẫn tình yêu, nhưng chắc chắn không ở lĩnh vực thời trang mà anh đang là kẻ vua chúa.



3011930


“He got me all worked up, but once the subject turned to clothing, he totally forgot about me”

“In the senior show at Yaza Arts, other students support the one chosen for his or her design. George is an honor student so of course he was chosen”

“As he painted my face, did my hair and dressed me up, George’s fingers were more full of love than anytime he embraces me. He seems quite happy…”



George cả đời chỉ yêu thương, tin tưởng và trung thành với một đối tượng, đó là tài năng nghệ thuật của mình. Câu đầu tiên anh nói khi bắt gặp hình thẻ của Yukari là "quả thật rất đẹp", như một cách cảm thán trước phong cảnh hữu tình hay vật thể hoàn mĩ, tuyệt nhiên không xen chút cảm xúc rung động nam nữ. Kể từ giây phút ấy, mọi hành động bao gồm tiếp cận trong thư viện, nhất quyết mời cô làm người mẫu Paradise Kiss, hôn nhau say đắm nơi bậc thang trước cửa xưởng đều nhằm mục đích thỏa mãn cái đẹp, cái tinh tế của George. Yukari đã đúng khi nhận định cô chẳng khác gì con búp bê mĩ miều được anh chọn khoác cho bộ váy áo kiều diễm nhất chỉ để ngắm nhìn. George say mê, quan tâm nâng niu cô, nhưng chưa bao giờ trên phương diện một người yêu đúng mực, cùng sẻ chia, cùng níu giữ lẫn nhau. Dẫu có bao nhiêu đêm ôm nhau không rời, có gắn kết về thể xác đến mức nào đi nữa, George Koizumi vẫn lì lợm đứng yên ở thế giới riêng mình, chưa một lần thử bước đến nắm lấy tay cô, chưa một lần xem cô quan trọng hơn mục tiêu trước mắt.

Tài năng của George được nhắc đến gần như mỗi trang sách, từ lời khẳng định chắc nịch nơi nhóm bạn Paradise Kiss đến những tình huống cao trào có sự góp mặt của Kaori. Một kẻ giàu có, sống lạnh lùng, ích kỉ như anh vẫn có được ủng hộ từ ba con người ấm áp, nhân ái là Miwako, Arashi, Izabella. Một kẻ ngáng đường, kiêu ngạo, thờ ơ với thành công như anh vẫn đủ khiến Kaori vốn chính chắn phải lo lắng đến bật khóc. Cái đẹp là cái cao quý, đúng vậy, George có thể xấu xa, vô trách nhiệm với người yêu, chơi đùa trên cảm xúc của Yukari thường xuyên tựa châm điếu thuốc mỗi ngày; George có thể coi nhẹ phấn đấu của Kaori mà sống nhởn nhơ, thậm chí đối xử với mẹ ruột bao lần trong lạnh nhạt ; nhưng tài năng thật sự nổi bật nơi anh vẫn đủ cảm hóa những kẻ tài giỏi khác, bao gồm Yukari. Họ bên cạnh George không một lời phán xét, cũng chẳng quan tâm anh sống lỗi thế nào. Chỉ cần George tiếp tục là chính mình, chỉ cần anh giữ vững phong độ, duy trì ngọn lửa thiên tài ấy, thì họ vẫn ngoan ngoãn lặng im chiêm ngưỡng, dõi theo bóng anh không biết chán như loài người vẫn hằng chờ đợi, ngắm nghía thứ ánh sáng đẹp mê hoặc từ ngàn vì sao ngoài kia. Cũng chính nguồn sáng đó đã chạm đến cô người mẫu đầy tố chất đang say ngủ bên trong Yukari, đánh thức nàng, cùng khiêu vũ trọn bản Valse dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy.


Yukari yêu George hơn bất cứ ai xuất hiện bên đời anh. Và thật không công bằng nếu nói George không dành cho cô vị trí đặc biệt hơn búp bê trang trí. Cả đời bán mình vì nghệ thuật của anh từng bị ngắt quãng, khi George nhen nhúm chọn nghề trang điểm, làm tóc để trang trải cuộc sống độc lập sau này. Sự xuất hiện của cô đã khiến anh dứt mắt khỏi những bộ váy áo có thiết kế tinh tế phức tạp, rời nhung lụa lẫn giấc mơ nghệ thuật phù phiếm. Nhưng khi mọi thứ gần đến đích, tình yêu nơi cô vẫn không chiến thắng tài năng nghệ thuật mà George xem như tín ngưỡng. Đáng lẽ phải hiểu được rằng, nguyên nhân sâu xa George chọn theo nghiệp trang điểm phần lớn vì anh không muốn kiếm tiền dựa trên những mẫu thiết kế được anh lên đường nét kĩ càng bằng cả tâm hồn, cá tính của mình. Ngay ở phút George cao cả chọn sống khác đi vì Yukari, thì vô tình anh lại hi sinh cho nghệ thuật còn nhiều hơn thế.



George: Yukari has no ideas how important the presence of the muse is to a designer. Even though she’s a model, she’s still half a woman”
Isabella: You make women’s cloth yet you still don’t fully understand the women’s heart. You’re still half a man”



Phán xét George ở bất kì phương diện, tư cách nào ngoài người nghệ sĩ đều là mảng tối. Ở tư cách người yêu, anh thất bại thảm hại. Những trưởng thành, độc lập trong suy nghĩ của Yukari phần lớn do cô tự tìm lấy, George gần như không đóng góp nhiều hơn là nước mắt cùng lời nói phũ phàng. Những tình cảm mãnh liệt giữa hai người cũng chủ yếu do Yukari quá yêu thương, thần tượng anh, cô tìm mọi cách tha thứ, chấp nhận lẫn điên cuồng hơn vì George, lần nữa, anh chẳng làm gì hơn là gã đàn ông ích kỉ, chỉ biết bản thân. Nhưng, tất cả đều trở nên đầy sống động, hàm ơn khi nhìn George như một nghệ sĩ. Chính anh đã kiên nhẫn tô màu, biến đổi Yukari từ yếu đuối, đơn sắc, không mục đích sống thành cô người mẫu cá tính trên mọi mặt báo. Sẽ chẳng ai khác ngoài George làm được điều này, chẳng ai nhìn ra tiềm lực nơi Yukari và ma thuật biến hóa nó trở nên rực rỡ. Bởi trong con mắt kẻ làm nghệ thuật, tạo vật đẹp đẽ cần được nâng niu, được chỉnh chu hoàn hảo. George từ đầu đến cuối là một nghệ sĩ chân chính, một kẻ rất biết cách nâng niu cái đẹp đồng thời độc lập trong sáng tạo cá nhân. Ngay cả khi anh mỉm cười nhìn Yukari sải bước trong bộ váy xanh ngọc do mình thiết kế, tôi vẫn cảm nhận ánh mắt ấy chỉ chan chứa duy nhất một niềm tự hào về đứa con tinh thần, không hơn không kém.


“My monochrome world suddenly flooded with rich color. That’s what George’s presence meant to me. Even if our path don’t cross again, that alone will never change”

Cuối cùng rồi Yukari cũng nhìn George như một nghệ sĩ hơn là người yêu, qua đó dễ dàng chấp nhận anh sẽ ra đi mãi mãi. George không thuộc về nơi nào quanh đây, không phải vòng tay ấm nồng nơi cô, không phải xưởng thiết kế Paradise Kiss, càng chẳng thể là căn chung cư lộng lẫy anh sống từ thuở thiếu thời ; anh có thế giới rộng lớn của mình, nơi chỉ có kẻ dám từ bỏ, quay lưng với cả thế gian vì lí tưởng nghệ thuật có thể hiểu được, nơi anh thỏa sức bay bổng trong những mẫu hoa văn cầu kì cùng hàng ngàn thiết kế váy áo lộng lẫy, phức tạp đến hoàn mĩ. Yukari hiểu George quá, cô biết anh sẽ chẳng về, biết mình có đi cùng anh đến Paris cũng chỉ đứng ngoài ngắm nhìn anh trong vô vọng. Tính độc lập không phải điều duy nhất giam giữ George trong vũ trụ của riêng mình, chính tài năng thiên bẩm, độc đáo đã khiến anh cô đơn trên ngọn núi nhọn, không khao khát kẻ đồng hành, không chờ đợi người kề vai sát cánh.




tumblr_inline_mnul3nJ9yb1qz4rgp 



Phải chăng đó chính là điều đặc biệt nhất ở George so với Ren hay Takumi. Ren đam mê guitar những vẫn khó khăn chọn lựa giữa nó và cô người yêu Nana kiêu hãnh, Takumi vướng víu chằn chịt trong mối quan hệ thơ ấu cùng Reira, nhưng George thì không, bởi với anh một mình chưa khi nào là đáng sợ, chỉ có tài năng bị bán đấu giá, phí hoài mới đáng quan tâm. Và George đã không chọn Yukari, dù chỉ một lần, anh sẵn sàng bỏ lại cô phía sau cùng nỗi hoài niệm, nhung nhớ không nguôi để chạy theo nghệ thuật. Chúng ta quen trách móc George ích kỉ mà quên rằng, chính những nguyên tắc khắc khe ấy đã tạo nên thương hiệu của anh.



“The sound of your engine fading away. The sensation of the stiff passenger’s seat. The stifling scent of your cologne. Your warm body, your cold fingertips, your powerful gaze, your sweet, low voice calling out my name. I don’t care which, just leave one of them behind for me. There are plenty of couple who can swear they’ll love each other even when they’re apart. Why can’t we do the same?”


Một người như George với tôi, với Yukari, với tất cả cô gái độ tuổi trưởng thành … đều là giấc mơ tráng lệ, rực rỡ nhất trong đời. Nó phi thật tế nhưng cũng lộng lẫy đến mức chỉ nhìn thấy được khi chiêm bao. Khi tỉnh giấc, dư âm dư vị nó để lại đủ khiến tiếc nuối lâu dài. Cái đẹp thường khó nắm bắt, bởi nó chẳng thuộc về ai. Hương nước hoa vương vấn trên chiếc ghế bọc da đắt tiền, hơi thở nồng nàn, ánh nhìn sắt đá, giọng nói trầm ấm, trên hết là tâm hồn nghệ thuật ngàn năm có một, là bàn tay tạo nên những mẫu thiết kế mê hồn, tất cả đều mê hoặc đến mộng mị, như sương như khói, đến cả hòa mình còn khó khăn nói gì đến nắm bắt. Cái đẹp là để chiêm ngưỡng, để nâng niu, Yukari xem George như kì quan cuộc đời, cũng như George xem cô như biểu tượng nhan sắc duy nhất.

“It’s a comedy, but I’m sure I’ll cry”

Chợt tôi nhớ Nana cũng từng ngước nhìn bầu trời tuyết rơi, mỉm cười tự nhủ:
Mãi sau này, mỗi lần nhìn những gì lấp lánh, tôi lại nghĩ đến Ren


Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

Even seasons change






More from my Facebook

Ngày còn bé, một thay đổi nhỏ cũng đủ khiến tôi xuống tinh thần. Ví như hơn mười năm trước, có con mèo trắng, lông mượt như nhung ngày nào cũng trèo rào sang nhà tôi ăn cơm thừa, sau vài tuần không thấy chợt tôi nghe buồn dâng lửng lơ. Rồi ngày cuối cùng của cấp một, tôi vui vẻ cùng bạn bè đang nước mắt ngắn dài, chạy ùa ra cây phượng đỏ sau trường nhặt hoa, ép chặt nơi quyển sổ nhỏ. Tuy không khóc giọt nào nhưng niềm thương, nỗi buồn luyến tiếc đến ngẩn ngơ vẫn đeo đuổi tôi suốt hai năm lớp Sáu, lớp Bảy. Tôi vẫn nhớ mình chẳng thiết kết bạn cùng ai, nhìn đâu cũng thấy xa lạ, quanh quẩn giờ ra chơi cùng đứa bạn thân từ lớp một, chuyện trò đủ thứ trên đời. Cứ ngỡ tôi sẽ mãi đứng ngoài, nhìn thế giới liên tục đổi thay, nhưng không, năm lớp Tám tôi vô tình tìm được nhóm bạn cùng lớp hợp ý. Nghĩ cũng buồn cười, nếu như thích nghi được tính bằng ngày, bằng tháng với mọi người, thì tôi phải dùng đơn vị "năm". Có thể do tính tôi chậm chạp, cố hữu, nhưng dám chắc ai cũng từng như thế, cũng cảm thấy man mác trống vắng khi một điều quen thuộc dần rời xa.

Lẽ đương nhiên tôi chỉ ở bên nhóm bạn đó được 2 năm. Cấp Ba tiếp tục trườn đến, thực hiện cuộc đổi "cách mạng" lớn thứ hai trong đời. Lần này tôi chuyển hẳn đến thành phố khác, học hệ chuyên trái ngược với mơ ước, xa gia đình, bạn bè thân quen. Tôi đã rất buồn suốt những chuyến xe mờ sáng mỗi đầu tuần từ nhà lên trường, e dè nhìn bè bạn trò chuyện, mọi nỗ lực xen vào chẳng đến đâu. Khả năng viết lách của tôi tiến xa nhất có lẽ vào giai đoạn này, khi chỉ còn biết đọc sách và ngoáy bút để khỏa lấp nỗi trống vắng, lạc lõng. Nhưng rồi với tuổi đời và kinh nghiệm một lần bị biệt lập, tôi tạo ra phép màu khi trở thành một phần, dù nhỏ nhắn và ít được quan tâm, của xã hội đó chỉ sau năm đầu tiên. Niềm vui lên đến đỉnh điểm khi vào năm 12, trường tôi quyết định luyện thi thêm khối D (Toán Văn Anh ) tập hợp những học sinh có tư chất y hệt tôi vào cùng một lớp. Hơn 40 con người chúng tôi đã rất yêu thương, hiểu biết, chia sẻ mọi điều cùng nhau trong hơn chín tháng ngắn ngủi ấy. Và cũng rất tự nhiên, ngưỡng cửa Đại Học đến như một bông bồ công anh khổng lồ, mà chúng tôi chính là những nhành hoa nhẹ hẫng nhỏ bé, gió thổi mỗi người bay một nơi, xa xăm, đầy háo hức. 

 

Đấy không phải lần đầu tôi đối diện với xa cách, nhưng rõ ràng nó thấm thía hơn, bởi càng lớn con người càng sâu sắc, những kỉ niệm nhờ đó trở nên đáng trân trọng. Lớp 12 của tôi hiện tại chỉ còn vài thành viên thường xuyên gặp nhau, tất cả đều chấp nhận sự thật về dòng chuyển động của cuộc sống, về thời gian ăn mòn, về đổi thay,... với thái độ điềm nhiên trưởng thành. Tôi đi du học, lọt thỏm nơi thành phố hiện đại văn minh cùng lối sống độc lập, dứt khoác của Tây phương, chuyện thay đổi, chuyển mình gần như xảy ra mỗi khắc. Nhiều lúc vô tình đọc status nhỏ bạn ở quê nhà viết cho đứa bạn cùng phòng vừa chuyển đi với giọng thiu, chợt nhớ trong gần hai tháng trở lại đây, tôi đã phải nói lời chia tay với hơn bốn đứa thân thiết cùng nhà trọ, và từ khi nào cảm giác người đi người đến với tôi quá vô trọng lượng đến thế.

Người yêu cũ ngồi trước mặt, mỉm cười buồn nói: "Anh làm thêm ở quán coffee trước kia chúng mình ưa thích, nhưng nó thay đổi nhiều lắm". Tôi chẳng biết nên bày tỏ cảm xúc thế nào, nếu là con bé trước kia quen anh, hẳn có thể viết sớ an ủi dài hai trang A4, nhưng không, tôi chỉ đánh cạch li trà màu hồng nhạt còn bốc khói, ngước mắt nhìn anh, nhún vai: "Em quen rồi, đâu có điều gì ở bên mình mãi". 

Trong tâm trí tôi khi ấy, lần lượt tua đen trắng hình ảnh con bé khép kín nơi góc trường cấp hai, rón rén sợ hãi khi đưa ý kiến giữa lớp mười một đầy âm thanh, ánh sáng, mỉm cười hạnh phúc vô tư năm cuối trên ghế học sinh, xót xa nhìn bạn bè dần trôi dạt khỏi bến bờ kí ức, đau đớn khóc khi anh thay lòng, rồi cuối cùng, mạnh mẽ kéo chiếc vali vào khu nhập cảnh sân bay, biết rằng cuộc đời sắp thay đổi ở rất nhiều phương diện, mãi mãi.

Trưởng thành rồi tôi dần hiểu, những chuyển biến trong cuộc sống, bao gồm tan vỡ tình cảm, chia li gia đình, đổi thay vật chất,... đều là một phần của dòng chuyển động tự nhiên mà ai cũng phải (nên) trải qua hàng ngàn lần trong đời. Có những thay đổi chỉ đủ rung cảm xúc, nhưng cũng có nhiều đổi thay quá đột ngột, mạnh mẽ đến mức bào mòn ý chí, lòng tin con người. Việc lựa chọn giữa thích nghi và kiên định, thậm chí biến chúng thành niềm vui, cơ hội hay sâu sắc hơn thành kinh nghiệm để đời là điều phi thường mà chỉ có những kẻ đủ can đảm nhìn nhận đổi thay có thể làm được.


[JN]

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Yêu là để thương

[More from my wordpress: phuongquynhwholeworld.wordpress.com]

Có quá nhiều lí do để một ngày tháng bảy đẹp trời, tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh cùng câu tự nhủ "Cuộc đời này quá ngắn để thứ tha tội lỗi quá dài cùng vết thương quá sâu". Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ quyết định ấy đúng; về mặt khách quan, tất cả bạn bè, người thân đều ủng hộ nhiệt tình; xét chủ quan, tôi thật lòng muốn thế, đơn giản ngoài người yêu anh, tôi không khao khát danh xưng nào nữa, đơn giản tôi giận anh có lí do chính đáng.

Như một cách nhắc nhở, tôi nhấn mạnh ba chữ "không thứ tha" với bất cứ ai nhắc đến anh, tôi tôn sùng cách sống lạnh nhạt với người cũ, gật đầu không đắn đo khi cô bạn cùng lớp tâm sự sẽ chẳng nhìn mặt anh người yêu trước đây, tán thưởng những bài viết thể hiện cá tính mạnh mẽ, một đi không ngoảnh mặt xót thương của người con gái hậu chia tay,... những điều nhan nhản ấy phần nào khiến tôi tin rằng tình yêu đắm đuối, chân thật một thời có thể được cắt đứt, xóa sạch tuyệt đối bởi ý chí, bởi thời gian, bởi sự lạnh lùng, cứng rắn.

Cho đến ngày tôi bắt đầu nghĩ "hay là gặp lại anh".

Tất cả bắt đầu khi anh chợt nhắn tin cho tôi. Bằng thái độ đanh thép lạnh nhạt cố hữu, tôi trả lời ngắn nhưng sặc mùi phũ phàng cởi bỏ. Cảm giác hả hê, kiêu hãnh như những nàng chân dài xinh đẹp sải bước trong bộ váy áo tôn dáng đắt tiền nơi Sài Gòn lên đèn, như kẻ chiến thắng vung gươm, ngoảnh mặt nhếch mép, không bận tâm kẻ thù bại trận bên vũng máu đỏ tươi cùng vết thương khó hàn gắn. Cuộc đối thoại trôi qua, nhiều phút, tôi chưa một lần cúi đầu băn khoăn.

Và anh nói: "Tôi không mong em tha thứ cho tôi, bởi tôi chưa bao giờ thứ tha cho mình"

Tôi nhớ mình đã phá lên cười, đoạn chọn lệnh xóa hội thoại như một dấu chấm gọn gàng, một màn chào hỏi hợp lí, một mảnh ghép hình vừa in cho hình ảnh tôi mới toanh trong tâm trí anh. Đêm đó tôi ngủ ngon, thẳng giấc trong niềm tự tôn tuyệt đối, để rồi nhiều ngày sau tôi nhận ra, mình đã sai. Có thể theo những bài viết nữ quyền trên mạng, có thể theo triết lí tôi theo đuổi bao lâu, tôi vẫn đúng rực rỡ, nhưng với lương tri tình cảm của mình, tôi sai bét ra rồi.

Tôi vừa làm gì thế này, trực tiếp tổn thương người tôi từng yêu?

Rồi như một đứa mộng du, tôi hẹn gặp anh và cuộc trò chuyện đêm đó chỉ còn tiếng cười và sự nhẹ nhõm. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn đem lại niềm thanh thản cho anh. Nếu như tôi sống hai năm trời trong hờn giận, phải tìm đến bản tính tự lập, lạnh lùng như một liều thuốc phiện ma mị, vực dậy bản thân khỏi thời kì tụt dốc không phanh; thì anh cũng có ngần ấy thời gian chìm đắm trong tội lỗi, bởi dẫu kết thúc đau thương thế nào, tôi cũng từng là người thân của anh, là thế giới anh ôm ấp trong tay. Để rồi sau tất cả, tôi hiểu được tình yêu thật sự là thứ tha. 


the-longest-of-rides-the-best-of-sparks-489824.jpg


Tôi đã cả gan dùng "tình yêu thật sự" khi chẳng định nghĩa nổi nó bằng câu chữ. Chỉ biết điều thiêng liêng, tốt đẹp từng tồn tại, dìu dắt hai đứa tôi suốt quãng đường khó khăn là tình yêu thật sự. Bởi tôi và anh, kẻ thì ngu muội lượm lặt mảnh kí ức vỡ tan đến rướm máu bàn tay rồi trở nên chai sạn, đứa chỉ biết bất động nhìn người từng dành nụ cười tươi tắn nhất cho mình đi khuất tầm mắt, nhưng chưa bao giờ thật sự căm ghét nhau. Chỉ cần biết đứa kia tổn thương, dù ở tư cách nào, đứa này vẫn khát khao được an ủi. Bởi chúng tôi yêu nhau say đắm ngay khi chẳng có gì khá khẩm trong tay, cũng như tôi vẫn châm chọc gọi anh là "tuổi thanh xuân" của mình, một 'tuổi thanh xuân' hoang sơ, giản đơn nhưng thu hút, quyến rũ. Bởi anh vẫn dõi theo tôi, nhớ số chai bia tôi có thể nốc cạn trước khi nằm vật trên lưng anh như mùa hè năm ấy, bởi tôi vẫn ủng hộ anh, ngay cả khi anh thảm hại hơn cả ngày chúng tôi thi Đại học. Tất cả những hồi ức đẹp đẽ ở quá khứ, lẫn sự tôn trọng, thuần quý mến ở hiện tại, đã khiến cả tôi và anh đều rộng lòng thứ tha.

Tôi thứ tha anh đã để mắt người con gái khác. Anh tha thứ cho tôi - người ích kỉ đẩy tình cảm vốn bền vững, trong trẻo vào bế tắc. Tôi thứ tha cho anh trong việc giấu diếm mối quan hệ với cô ấy. Anh gật đầu bỏ qua cho tôi, chấp nhận những lời lẽ không mắt, không tim, lạnh lùng bén ngọt được ném vào anh hôm ấy. Ngày nhỏ, tôi biết tình yêu có sức mạnh dẫn đường chỉ lối, hàn gắn vết thương, làm nên kì tích, phép màu khi đọc Harry Potter. Lớn lên, bằng những trải nghiệm sần sùi thô ráp, tôi hiểu hơn tình yêu sẽ hóa giải hiềm khích, làm mềm lòng tự tôn, thậm chí phục hồi giá trị một kí ức, hoàn thiện, tốt đẹp hóa một con người.

Đơn giản, tôi thứ tha cho anh vì lí do chính đáng.
Tôi không thể làm tổn thương chính mình, bởi hành động sát phạt người tôi từng thương.

[JN]