Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

Vẫn nhớ năm 12 học văn, cô có nói: lãng mạn nghĩa là con thuyền trôi lãng đãng, vô định, bồng bềnh, xa rời thật tế, lãng mạn là một khuynh hướng văn chương thịnh hành đầu tiên ở Pháp vào thế kỉ 19, một loại bút pháp diễn tả mức độ phóng túng, sáng tạo vượt mọi tiêu chuẩn thông thường.

Đó là trong văn chương, bản thân từ lãng mạn đã họa lên hình ảnh đẹp, âm điệu nhẹ nhàng, mờ ảo tựa sương khói. Với đứa đã bước khỏi văn chương tầm nghiên cứu từ lâu, nhắc đến từ lãng mạn, mình chỉ kịp nghĩ đến lãng mạn trong tình cảm. Thế nào nhỉ, định nghĩa lãng mạn trong mình thay đổi không ít, từ ngày biết coi phim thần tượng năm lớp 6 đến những lần thật sự nếm nó bằng tai, bằng mắt, bằng bàn tay nhỏ... nói về nó một chút vậy :")




                                    "Summer has come to pass, the innocent can never last"



Nói mình không thích lãng mạn là hoàn toàn sai, đôi khi trên đường đi học nắng chói chang vẫn nghĩ sẽ hay hơn biết bao nếu có anh nào che dù cho thay vì đội nón mặt siêu nhăn đi một mình, sẽ dịu dàng hơn bao nhiêu nếu có bạn xoa đầu, trò chuyện cùng mình suốt quãng đường thay vì phải tự cắm tai nghe nhún nhảy như con thần kinh. Chợt nhớ những ngày đầu biết đến lãng mạn, năm lớp 10 thì phải, mình đã chìm vào nó đến sến súa đủ mọi linh hồn, lần đầu được tặng hoa, mình ôm bó hoa vào người, úp cả bản mặt dơ hầy vào nó, hít hà cả tiếng, lần đầu được chở sau yên xe, dựa đầu vào tấm lưng có mùi thế nào đến giờ chẳng nhớ nổi, chỉ biết bao nhiêu cảnh hiện ra, đạp xe mà đường lao nhanh vun vút, mọi người xung quanh trở nên mờ nhạt. Lãng mạn của ngày đầu mình biết đến như viên kẹo ngọt, đầy đường, lịm đi trong đủ loại màu sắc, mình vui tưng tửng lên, mọi cảm giác đều được hưởng lây màu hồng, kể cả cảm mến cũng dễ dàng nhầm sang yêu đương, kể cả mở lòng cũng lạc bước sang hấp tấp và dễ dãi.
Lớn hơn một chút, sau khi trải qua màn mưa gột mọi lãng mạn, đánh thức giác quan, mình lần nữa cảm nhận nó lăn tăn khi được người mình để ý đưa cho cây kẹo, năm 12, cậu ta cười và bảo từ nay sẽ cùng mình chia nhiều thứ hơn nữa. Lãng mạn lúc này đổi thay, không phải bó hoa bự chảng năm nào, không phải những vật chất, hành động cố định, lãng mạn khéo léo nép mình trong từng câu từ, âm điệu. Lời nói đang nhẹ hẫng bỗng trở nên bén ngót, sẵn sàng mài dũa sáng hơn tâm hồn mình, nhưng cũng dễ dàng như thế, xuyên thủng nó. Hành động lãng mạn thưa dần đi, ánh mắt cảm thông hiện ra nhiều hơn, hành động chứng tỏ dần thay thế mọi lời tỏ tình thông thường. Một năm bên nhau, chưa khi nào câu tỏ tình vụt khỏi miệng, cả hai đứa, nhưng lãng mạn vẫn chảy, chảy trong cái ôm mừng thi học kì xong, chảy trong những lần chờ nhau trưa nắng, chảy trong nhiều câu chuyện tưởng chừng giản đơn mỗi chiều. Lãng mạn không còn là điều có thể mắt thấy tai nghe, không còn được đem đến một ngày một bữa, cảm giác vì thế cũng không bùng cháy mãnh liệt, nó âm ỉ, ấm áp, cái lãng mạn ở tuổi trưởng thành chưa bao giờ để mình phải bất an. Cũng chính vì nó sâu sắc hơn loại đầu tiên, khi sự lãng mạn tựa bức rèm bao phủ tâm tư ấy nguội lạnh rồi mất đi, mình đã chống đỡ với thế giới trần trụi một cách đau lòng và khó khăn thế nào, bao nhiêu nước mắt cũng đã rơi, bao quyết tâm và bao lần buông bỏ vì kiệt sức, thứ mong manh sương khói ấy được tạo dựng bởi một nền tảng tình cảm thật sự vững chắc, nền tảng chỉ có khi con người ta trưởng thành, muốn quên đi không chỉ đơn thuần châm ngòi lửa vào đóa hoa lớn hay dễ dàng tránh những cung đường thân quen, không còn đơn giản nữa...


Đó là hai loại lãng mạn mình từng trải qua, không đủ nhiều để phân loại, chỉ là, lãng mạn không chỉ ở những hành động phô trương, không gói gọn trong nhành hoa sương sớm hay bữa ăn ánh nến mờ ảo. Lãng mạn ở mọi nơi, tùy cách mỗi người cảm nhận, tùy cách con người muốn tìm và đón lấy nó. Nhiều phim thần tượng, ngôn tình hay gì đấy bây giờ nghiêng về xu hướng tỏ tình, quà cáp quá nhiều, mình không nói lãng mạn vật chất là phi nghĩa, đôi khi rất cần là đằng khác, để biết giữa mình và người vẫn còn mối liên kết, vẫn còn thứ cần trao nhau, vẫn cần nhìn thấy vật mang dáng dấp nhau mỗi khắc, lời yêu càng giá trị hơn khi nó dễ dàng nung chảy một người sau bao lâu chờ đợi, nó đem lại thứ hạnh phúc bạn mong muốn. Tuy nhiên, đừng quên lãng mạn không chỉ nằm ở đấy, một người con trai im lặng, không ồn ào, không quà cáp, không đồng nghĩa hắn thiếu cảm xúc và không yêu bạn, chỉ là hắn nói ngôn ngữ riêng, hắn biểu đạt tình cảm và sự lãng mạn theo dòng chảy riêng.

Có nhiều thứ lắm, phải cảm nhận bằng thời gian
Có nhiều thứ lắm, khi đến thì nhẹ nhàng, tồn tại trong mong manh, đến mức ta coi thường nó
Chính những điều ấy, quá vô hình, khi mất ta không biết, khi vụt càng không thể níu giữ

Thế thôi, ở tuổi 20, mình không chắc loại lãng mạn tiếp theo là gì, hay lại lặp hai cái trước, nhưng chắc chắn rằng lãng mạn sẽ lại quay về, nó là thứ cảm xúc ta phải tìm, phải cảm thấy, nó sẽ không vì ai mà ra đi mãi mãi...
Chắc chắn thế.

[2:16 am, 14/1/2015]