Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Gửi tuổi thanh xuân đang qua [...]

Có những loại kí ức không cần biết vui hay buồn, đơn giản chỉ nhìn qua là muốn khóc.



Hờ như những trưa hè bận bịu dọn nhà, dưới hơn ba lớp bụi là vài cuốn tập san sát những nét chữ nghiêng xiêu vẹo, những hình vẽ mờ nhạt bằng bút chì, những tờ giấy nháp lộn xộn phép tính. Rõ ràng là tuổi thơ vui vẻ trong trẻo, rõ ràng là những tháng ngày áo trắng khăn quàng đỏ ngây thơ không chút muộn phiền, nhưng vẫn làm đứa 18 tuổi đang chăm chú nhìn vào chợt muốn khóc. Vòng xe đạp giữa trưa nắng cùng thằng bạn thân đầu tiên - đứa mà bây giờ chẳng mấy khi gặp lẫn nói chuyện, hủ sữa chua có vài miếng xoài vuông được trao tận tay, đổi lấy hai tờ 2 ngàn hơi cũ trong túi quần học sinh xanh đậm, xe cá viên chiên lẫn kem ống vẫn đang mời gọi chếch bên phải...

...đuôi tóc đơn giản nhong nhỏng cao, chạm tấm lưng nhỏ ươn ướt mồ hôi, đôi mắt chỉ biết cười vẫy bạn vẫy bè lại ăn cùng, rồi cả đám cùng nói xấu những đứa khác, những bài giảng, bất bình huyên thuyên về thầy cô, bất tận trước cổng trường trung học có rất nhiều tán cây rộng, xum xuê... 

Sau đó có bao nhiêu lần chạy xe qua cánh cổng ấy nhưng không chút bận tâm, có thể đang gấp gáp đến chỗ hẹn, cũng có thể đang tựa đầu lên vai anh chàng nào đấy, mọi thứ cũng chóng qua, hình ảnh những cô cậu mới lớn, sức sống chảy tràn khóe môi, mang đầy đủ sức mạnh tinh thần để thách thức cả thế giới cứ thề nhòa nhoẹt dần.

Hờ như những ngày rảnh rỗi, chạy xe giữa cái nắng Sài Gòn ngang trường cấp 3, cứ thế dừng xe nhìn hoài nhìn mãi. 3 năm học là 3 lần đổi lớp, đầy mới mẻ đến mất hẳn sâu sắc đi, nhưng vẫn có thứ đọng lại, và lần nữa nó làm cô gái 19 tuổi muốn bật khóc. Chẳng phải đang đứng ở nơi đong đầy kỉ niệm lẫn niềm vui cùng bạn bè, chẳng phải đang đứng trước cánh cổng nâng mình đến những thành công tạm thời hiện tại hay sao, vì lí do gì những thổn thức cứ đều đặn dâng lên rồi lại lặn xuống, như sóng vỗ bờ, như đang tiếc nuối điều gì sau song cửa nhỏ...

Cô gái cấp 3 có phần cao và gầy hơn, mái tóc xõa hơn vai cùng đôi mắt gánh trọn hoài bão. Không còn là ánh nhìn cân cả vụ trũ, nhưng là tia sáng ước mong đi đến tận cùng mong ước.Thời điểm này hiện thực đã lấp ló sau tấm màn nhung mỏng manh, nhưng tấm màn vẫn lộng lẫy xinh đẹp quá, mọi ước mơ, nguyện vọng, niềm tin tưởng đều được treo trọn trên đấy, lung linh và lấp lánh khủng khiếp, liệu cô gái cấp 3 ấy còn muốn vén màn nhìn ra ngoài hay không, liệu những nhiệt huyết có đốt cháy tấm màn hút hồn không, và khi nó cháy, cô sẽ chấp nhận nổi chứ?

Cô gái cấp 3 không còn những tình cảm điên cuồng sau tấm lưng chàng trai lạ, sự điềm tĩnh và sâu sắc thay thế, nó níu giữ cô ở bên trong tấm màn cùng tà áo trắng và mái tóc xanh, nó ôm ấp cô bằng sự dịu dàng trong môi trường êm ả đẹp đẽ, như một người thợ xây đầy kiên nhẫn, dựng từng viên gạch xù xì vững vàng, chắc chắn đến khó lòng phá vỡ, đó là nguyện vọng bay bổng, là tình yêu, là những mảng bản chất nguyên vẹn sắp sửa đổ sập ...

Tôi của năm 20 tuổi mỗi lần nhìn lại mọi thứ chỉ muốn òa khóc.


Sẽ không có một lời giải thích nào cho những giọt nước mắt, sẽ không có một cái ôm an ủi đầy bi kịch nào trong thế giới phía sau tấm màn nhung hoài bão. Đã 2 năm kể từ ngày tôi nung tham vọng của mình đủ để bước ra ngoài, và cũng ngần ấy thời gian tôi thành công trên con đường lí trí, học hành nhưng loay hoay trong những cảm xúc lúc cuộn lúc yên. Đó là khoảng thời gian tôi quay đầu nhìn lại những gì đã qua nhiều nhất trong 20 năm cuộc đời, một phần ba đoạn đường dài ai cũng phải bước. Tôi đôi khi muốn xé thời gian lao về ôm chặt bản thân trong quá khứ để an ủi, lắm lúc thèm dang tay tát nó một cái rõ đau, hay chỉ đơn giản gặm nhấm những cảm giác sáng sủa trong trẻo mà những ngày tháng trước tôi luôn thừa mứa.

Tôi của năm 20 với mái tóc ngang vai, không còn mồ hôi nhếch nhác như cô bé cấp 2, không còn bờ vai nhỏ nhắn như năm cấp 3, và có cần phải nói không khi đôi mắt cũng bớt đi những hoài bão. Tôi bắt đầu biết sợ, biết lượng sức, biết suy nghĩ thật nhiều trước một quyết định. Đến cả yêu một người cũng làm tôi chùn chân rất lâu, bức màn nhung đã cháy ngày ấy trải dài dưới chân tôi, như một lời cảnh báo, như kéo những mơ ước, tham vọng mười phần không thật tế của tôi trượt khỏi tầm tay.

Biết không...

Tôi thèm lắm cảm giác được miết tay trên trang giấy trắng bên cạnh bạn bè, khi ấy đầu óc tôi còn an yên với suy nghĩ mọi người đều tốt đẹp và đáng yêu, với lí tưởng sống là phải thứ tha tuyệt đối, với niềm tin không ai thật sự đáng ghét, với khát khao hết lòng với những người tôi thương không chút hoài nghi. Thèm cảm giác gác cằm lên trang sách chờ giờ ra chơi, thèm nụ cười và những cái quan tâm nhỏ nhặt như chai nước nhỏ dưới canteen hay viên thuốc cảm nhỏ mỗi khi trái gió trở trời. Tôi thèm lắm cảm giác chỉ cần đưa tay về phía trước là nắm được lọn tóc bay của đứa bạn, là chạm được lưng áo mỏng manh của nó, là được nói chuyện trong niềm vui thích không bao giờ cạn.

Tôi khát đến khô cổ cảm giác được nghĩ về ước mơ của mình một cách phi thật tế, cảm giác có thể nói về tiền, về nhà lầu xe hơi, về những khoản chi một cách vô lo vô tư. Giấc mơ khi ấy trần trụi và sáng rực, con người tôi khi ấy ngây ngớt đến vô trách nhiệm, nhưng tôi vẫn nhớ những lúc ấy, khi bàn tay nhỏ mong làm mọi điều hạnh phúc trên thế gian...

Tôi sẽ không bao giờ quên cách mình nhìn người bạn trai đầu tiên, anh không phải người đến bên tôi trước nhất, nhưng là người tôi nghiêm túc lần đầu trong đời. Tôi nhớ mình nhìn anh với đôi mắt bao dung và nhẹ nhàng quá đỗi, anh bao giờ với tôi cũng đẹp và hoàn hảo đến lạ lùng. Từ đôi mắt lờ đờ đến khóe miệng vô lo toe toét, từ chiếc áo sơ mi nhăn không thèm ủi đến tính cách làm biếng và ích kỉ không ngờ. Vậy mà hình ảnh anh trong tôi trọn vẹn quá, không chút so sánh thiệt hơn, bởi lẽ tôi chưa gặp nhiều người, chưa bị đối xử tệ, chưa tan vỡ một lần, vì thế tôi thương anh, tin anh gần như trọn vẹn. Lắm lúc nhìn bản thân mình hiện tại soi xét một người để ý mình mà thảm thương, hoài nghi liệu có lọc cho tôi một người bạn đúng đắn?

Tôi muốn được chạy vào phòng ba mẹ và chen vào nằm giữa, kể đủ thứ chuyện ngu ngốc. Tôi mong được nghe ba mẹ nói về tương lai một cách mơ hồ và mới mẻ, tôi thèm được đối xử như một đứa trẻ ranh. Tôi thèm được mẹ mang cho chiếc giày nhỏ nhắn, được ba nấu cho món súp nóng làm điểm tâm, tôi mơ được dụi lần nữa vào lòng mẹ kể chuyện trường lớp hơn là cứ giấu nhẹm những áp lực chà bá của cuộc đời để ba mẹ bớt lo, lớn hơn là có trách nhiệm hơn, là nặng lòng hơn mà chẳng hề hay biết.

Tôi cứ thế, có khi một lần một tháng, hay một lần trong khoảng thời gian tương đối dài, nhìn lại mọi thứ và rưng rưng đến khi có việc khác ập đến cần giải quyết. Có lẽ những thổn thức trong lòng là do tôi tiếc nuối, đúng, tôi đang dần biết tiếc cho những gì từng ngày trườn mình qua cuộc đời mình, đã qua rồi thời tôi chỉ trông ngóng về phía trước, đã qua rồi những khoảnh khắc tôi bất chấp bỏ hành lí sau lưng và bay nhảy, đã qua hẳn rồi những lúc nhắm mắt mà yêu...

Có những loại kí ức cứ thích lấy đi sự cân bằng vốn rất gian nan để có được như thế...