Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Một tháng rưỡi

Tự nhiên muốn viết một bài cho khoảng thời gian vừa qua, thế thôi.

Một tháng rưỡi từ ngày qua đây, từ khoảnh khắc đầu tiên đặt hai chiếc vali cồng kềnh từ sân bay lên sàn phòng này. Khi ấy anh resident advisor cao to da đen thân thiện nói cực nhiều, giới thiệu cực chi tiết, mỗi tội mình thì đừ vì bay 8 tiếng, với chả cũng chưa quen cách nói tiếng anh bên này, thế là nghe được cỡ hơn nửa, mấy ngày sau thiếu điều đi gần hết cái nhà 7 tầng để tìm phòng giặt đồ. Mình đã từ tốn lôi đồ ra từ vali, xếp gọn gàng rồi tung tăng đi tìm trường, tìm chỗ ăn uống. Món đầu tiên ăn là mì ramen ở Macquarie Shopping Center, một ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp vì nó quá dở, sau này mới phát hiện do mặt ngu ngơ ngác mà chọn ngay món tệ nhất menu. Ngày đầu tiên, mình thấy con đường từ nhà đến trường rõ dài, trời rõ lạnh. Ngày đầu tiên rồi tuần đầu tiên, mình không một khoảnh khắc nào thầy buồn, cứ vô tư tận hưởng, lần đầu ra train station, lần đầu cầm cái bản đồ trên tay rồi đi khắp nơi, lần đầu ra Sydney central, ngắm nghía những nhà hàng nho nhỏ xinh xắn với ánh đèn vàng mờ lộng lẫy, đi qua nhiều bảo tàng nghệ thuật to lớn, đứng trên cầu cảng nhìn về phía nhà hát con sò nổi tiếng, chụp đủ thể loại hình ảnh, đi đủ thể loại nơi cho đến khi chân mất cảm giác, lần đầu tiên đi sang chợ cá ăn hải sản để rồi bị mưa dập ướt nhẹp, trời thì tối kêu mãi taxi không tới nơi, đành nhờ vả cặp vợ chồng Trung Quốc chở ra ga, rồi lết về nhà trong tình trạng run lẩy bẩy, người nóng ran, vậy mà không bệnh nhiều, vẫn đủ sức hớn ha hớn hở lên Canberra vài ngày sau đó.

Ngày đầu đi học, mọi thứ mới mẻ, có lẽ trước kia chưa bao giờ nghĩ phải làm quen cái mới sớm thế này. Bạn bè xung quanh nói đủ thứ tiếng, tiếng Trung Quốc nhiều cực, mò mẫm mãi mới quen được một nhóm người VN, lúc đang đứng nói chuyện với một trong nhiều bạn ấy thì gặp một tai nạn rõ khó đỡ, cả hai đứa bị một bạn phía sau vấp té ngã đè khi đang đứng ở bậc cầu thang, mình thì trặc chân, sưng vù cả hai ngày, bạn kia chẳng rõ thế nào, sau này cũng chưa gặp lại, dù có giữ contact.

Ngày chủ nhật đầu tiên ở đây, nghĩa là qua một tuần đầu, mình mới bắt đầu biết buồn. Đó là lúc ôm chậu đồ đầy cóng xuống phòng giặt, đó là lúc tự nấu bữa cơm, đó là khoảnh khắc mình tìm khắp các phòng sinh hoạt chung để tìm máy hút bụi. Mình vẫn còn nhớ, trên quãng đường từ tầng ba lên tầng sáu hôm ấy, mình đã đi thang bộ, và suy nghĩ: mình đang làm gì ở đây thế này? Ngày chủ nhật giờ này ba mẹ vừa dậy, thường mình là con dậy trễ nhất nhà, ba mẹ sẽ gào thét vừa giật mền gối kêu, vừa mua đồ ăn sáng bày sẵn trên bàn, cả nhà ngồi ăn cùng nhau, nói vài chuyện phiếm phũ rồi ba sẽ lái xe chở ra bể bơi, cả nhà lại làm màu tung tăng ở cái hồ bơi vốn chả có mống nào ấy. Sau đó sẽ là bữa trưa ngon và hoành tráng nhất tuần, buổi chiều mình sẽ nằm xem Olympia với ba, phụ mẹ làm bánh, quát tháo thằng em học anh văn.... mình đã trải qua quá nhiều ngày chủ nhật như thế, chợt hôm nay cứ như "breaking the habit" vậy, khác hẳn, mấy ngày trước lo đi chơi vui quá, mình đã quên bẵng mất, cho đến hôm đó... chẳng nhớ ngày chủ nhật đầu tiên ấy mình có khóc không, chẳng nhớ mình đã buồn thế nào, chỉ biết mình tự nhủ phải cố lên và leo lên giường ngủ suốt 5 tiếng.



Bây giờ đã 1 tháng rưỡi rồi, đã 5 ngày chủ nhật như thế trôi qua, mình đã đi học, đã tiếp xúc nhiều hơn, bài vở nhiều hơn, mối quan hệ cũng bận rộn hơn. Cũng là mỗi sáng 20' đến trường, vẫn là những ngày làm quen bạn bè và cách học mới, vẫn là những lúc nấu ăn một mình, học một mình và ngủ một mình. Ngẫm lại một con bé 20 tuổi cách xa gia đình 4 múi giờ, 8 tiếng bay và cả một đại dương bự chảng cũng chẳng phải điều to tát khi ai ở tuổi ấy cũng sẵn sàng để bay xa. Những khi nghĩ về nhà, mình thường nhớ đến sân bay, trước ngày đi mình nghĩ nhiều nhất cũng đến cái sân bay, cảm giác mọi người đứng đó và mình đẩy hành lí vào là thế nào nhỉ, cảm giác ngồi trong phòng chờ khi gia đình ở ngoài là thế nào, mình đã tự hỏi, tự vẽ nhiều lắm, để rồi chỉ đơn giản là cầm cuốn passport, đẩy vali nhẹ nhàng qua, lúc đó đầu óc trống rỗng, mình cũng bận kiểm tra đồ đạc các thứ, cứ thế khi máy bay bay mình vẫn loay hoay tìm cái earphones nhét sâu dưới balô, cũng chẳng ghê gớm lắm. Ngày ở VN, mình nghĩ về cuộc sống bên này, thường vừa háo hức vừa sợ, giờ thì thường, nó còn an toàn hơn ngày ở VN, vô số lần mình đi chơi về lúc 11h đêm mà vẫn vô tư đi một mình trên con đường vắng tanh về nhà từ trạm train, điều mà ở VN có đi xe máy cũng không dám. Ngẫm lại, bạn bè thường khen mình gan dạ, ba mẹ và chú bác cũng ngạc nhiên khi đứa con gái được che chở nay lại đòi đi xa, nhưng quả thật mình chẳng thấy có gì ghê gớm, buồn đôi khi là cái ai cũng phải vượt qua, nhưng kiểu song hành đó cũng nên tìm ra niềm vui cho mình, mình có niềm vui được học trong môi trường tốt, có bạn bè dễ thương bên cạnh, sống ở nơi yên bình và phát triển, mỗi giai đoạn cuộc đời có cái hay ho, nhiệm vụ của người sống chỉ là cầm lái vững và tận hưởng thôi.


Tóm lại 1 tháng rưỡi và mình đang vui cực kì :">. Không thể nói là vui mọi lúc, nhưng ít ra hạnh phúc với cái mình chọn và đang có. Từ ngày qua môi trường mới hẳn và sống tách biệt, mình nhận ra có nhiều nỗi buồn trước kia sâu hoắm giờ hóa ra đơn giản, có những sự cô đơn trước kia là quá mệt mỏi giờ hóa nhẹ tênh, có những người trước kia quá quan trọng, giờ cứ mờ dần, nhạt dần... có lẽ cách tốt nhất để chấm dứt sự ẩm ương là bỏ hẳn nó qua một bên, có lẽ cách để trưởng thành hơn là rẽ đi hướng khác.

Lại một lần nữa, mình không hối hận với quyết định đưa ra. Mình thật là tuyệt vời mà <3.

Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

[Bài mình viết năm 2010, đã thêm thắt]

Ngày biết đến Tokyo Babylon (TB), với riêng tôi, đó là một trong những bộ manga tuy ngắn nhưng rất được chăm chút của Clamp, đầu tiên là ở nét vẽ, mọi đường nét hiện lên từng trang truyện đều được tạo dựng rất kĩ càng, chỉnh chu, tuy nhiên với những ai không quen, họ sẽ "dị ứng" ngay với cách vẽ người chân dài vai rộng bất thường của Clamp. Xoáy sâu vào tình tiết, họ cũng rất dễ dàng khó chịu với kiểu úp mở khó nắm bắt, nhưng bất kể thế nào, tôi vẫn muốn nói với những người ấy rằng, hãy kiên nhẫn, hãy chịu khó lật từng trang, đọc từng chữ và cảm nhận, đừng xem wiki trước kết thúc, đừng nóng vội tóm tập cuối để lướt qua, hãy để nó chạm đến nhẹ nhàng, nhưng bước đi đau đớn.

Clamp đã rất tài năng, cái tài đầy tinh tế thể hiện qua những bộ truyện đình đám xung quanh TB, nhân vật của Clamp đều ẩn chứa một tâm hồn sâu sắc đáng suy ngẫm, từng chi tiết họ đưa vào từng trang truyện đều dễ dàng vẽ một nụ cười từ hài hước đến ấm áp lên người đọc, và cũng dễ dàng như thế, dịu dàng êm đềm như thế, họ lấy đi nước mắt của chúng ta. Đọc manga của Clamp, ta khóc thương cho nhiều con người không quen biết, đau lòng quặn thắt cho những nhân vật chỉ có trong suy nghĩ, đấy là một cái tài, một cái hay ho vượt trội, một sự tinh tế khó chịu tuôn từ ngòi viết, và theo tôi - người đã đọc gần như tất cả manga của Clamp, ngòi bút họ đã cong oằn và dòng mực đã sóng sánh nhất, tuyệt mĩ nhất khi họ vẽ Tokyo Babylon và X1999, khi họ tạo ra Subaru và Seishirou, khi họ vất vả nhưng tâm huyết, bằng sự cảm thông thật sự, bằng tình yêu lớn lao dành cho nhân vật, họ vẽ sợi dây nối hai người lại giữa trăm ngàn người, sợi dây ấy không một đường xoắn như định mệnh, sợi dây ấy rướm máu và nước mắt, sợi dây ấy ám ảnh đầy xót xa.



Truyện mở ra, tháp Tokyo xuất hiện, hình ảnh Subaru mờ ảo. Subaru Sumeragi, tộc trưởng đời thứ 13 của gia tộc âm dương sư quan trọng bậc nhất Nhật Bản, người bảo vệ âm thầm của đất nước xinh đẹp này. Vốn dĩ đời thứ 13 còn có Hokuto Sumeragi - chị gái sinh đôi xinh đẹp, năng động, tràn đầy sức sống và tình yêu của Subaru, nhưng dường như cậu em đã được chọn để đứng mũi chịu sào, để gánh vác cả dòng tộc và sứ mạng bảo vệ con người, đất nước trên vai. Subaru Sumeragi, một con người trong sáng thuần khiết đến khó tin. Vì tính chất công việc phải trừ khử nhiều thứ ma quái, phải đối mặt với những dằn vặt xấu xa nhất của con người, phải đụng độ nhiều trường hợp đau lòng, Subaru ngày ngày đối mặt với những phần tiêu cực của xã hội và giúp đỡ họ trừ khử nó, ngày ngày lắng nghe từ cô diễn viên bạc mệnh và cuộc sống bạc bẽo, lạnh lùng, hoa dành cho người giàu và lệ dành cho người nghèo ở Tokyo đến người mẹ đau đớn vướng trong mớ tơ thù điên dại, từ người ông hiền từ nhưng phải gánh chịu nỗi vô tâm ghê gớm của con cháu đến cô gái văn phòng lao đao vì tình yêu mãnh liệt bị chối bỏ, mỗi ngày của Subaru trôi qua với nhiều vết cặn, với vô vàn nỗi đau từ người khác, nhưng chưa bao giờ cậu cáu giận cuộc sống hay mất niềm tin, Subara không thể gọi là lạc quan, cậu chỉ đang làm một thiên sứ, một thiên sứ được trời phái xuống để nuốt từng giọt nước mắt cay đắng của nhân gian, cậu vỗ về họ, cậu lắng nghe và giải thoát cho linh hồn của họ bằng tất cả sự tôn trọng, cậu đau cho nỗi đau của họ, vui cho niềm hạnh phúc của những người xung quanh, đến mức quên mất bản thân mình. Hokuto đã từng nói: Subaru nó nhớ tất cả mọi người, ghi nhớ từng cảm xúc của họ, họ có thể quên Subaru, nhưng nó chưa từng quên một ai cả. Một con người sinh ra ở nơi tịnh tâm, lớn lên trong dòng tộc âm dương sư tài năng và sống chan hòa với mọi người, với cậu, khả năng cảm nhận được niềm đau, nỗi buồn hay nụ cười, nước mắt của người khác là một may mắn, vì cậu sẽ luôn cảm thông bằng một tâm hồn trong như nước, tâm hồn ấy tuy đẹp đẽ, tuy thuần khiết nhưng chưa bao giờ phản ánh đúng con người Subaru, và cũng chính vì thế nó mỏng manh, dễ vỡ. Hokuto đã nhận ra điều ấy, chị đã luôn khuyến khích cậu làm những điều mình muốn, ít ra để tìm được bản sắc riêng, để tâm hồn ấy không còn một màu trong veo đầy thánh thiện, ít ra Subaru phải yêu quý một ai hơn những xúc cảm của những người xung quanh, để những tổn thương của người ấy, những tươi đẹp nơi người ấy sẽ nhuộm màu tâm hồn cậu, ít ra Subaru phải có ý thức bảo vệ thứ tâm hồn vốn đã rất mỏng ấy, hơn là chỉ tan vào nỗi niềm của người khác, như nước, như không khí.

"Chị xin lỗi, chính chị đã gán ghép hắn với cậu
Vì ngay từ đầu chị biết hắn là người quan trọng với em, chị chỉ muốn em được sống cuộc sống của em thôi."




Tại sao người đó, người quan trọng mà Subaru yêu hơn bản thân, yêu hơn cả những xúc cảm cậu chan hòa mỗi ngày, yêu đến mức không còn thừa tình cảm để xao động và cảm nhận hòa hợp vào nỗi đau của bất kì ai trên cuộc đời này, tại sao người đó, lại là Sakurazukamori Seishirou?

Và tại sao nữa Seishirou, tại sao một người luôn lấy sự lạnh lùng đến đáng sợ làm triết lí sống, một người luôn tàn nhẫn đến khủng khiếp, một người thuộc gia tộc sát thủ nổi tiếng lại chọn Subaru trong sáng thuần khiết làm đối tượng thử nghiệm tình cảm, tại sao anh lại làm thế? tại sao anh tạo nên hàng tấn bi kịch đau lòng kéo dài suốt hai bộ truyện hoành tráng, lấy đi nước mắt bao người, tại sao anh không cứ thế mà sống, mà không rung động, và gia tộc anh cứ thế mà biến mất bởi cái luật kẻ đi sau phải giết người đi trước để kế vị, mà đó bắt buộc phải là người mà kẻ đương vị yêu thương nhất. Anh đã khẳng định rồi mà Seishirou, rằng với anh, bẻ tay một người và làm hư một thứ đồ vật là như nhau, rằng với anh, hủy diệt sự sống của người khác và phá nát món đồ chơi là hai thứ cảm giác không thể phân biệt được.
Đó là đặc thù của gia tộc anh, đặc thù của kẻ kế vị gia tộc sát thủ đứng trong bóng tối.

Nếu gia tộc Sumaragi ngoài sáng thì gia tộc Sakurazuka trong tối.
Chẳng trách sao trưởng gia tộc Sumeragi đời thứ 12 đã hoảng lên khi dấu hiệu ngôi sao năm cánh ngược nổi tiếng của kẻ đối đầu nghiễm nhiên nằm trên bàn tay nhỏ của cháu trai.

"Cháu sẽ bị cánh hoa anh đào cuốn đi, Subaru"

Seishirou, một nhân vật kì lạ nhất trong những nhân vật cũng không mấy bình thường mà Clamp vẫn tạo ra, nếu lấy Subaru làm nhân vật chính, chắc chắn anh là phản diện. Anh gặp Subaru năm cậu mười một tuổi, Subaru khi ấy ngây thơ bé bỏng đã nhìn thấy cảnh một thanh niên tóc đen với dáng người cao và đôi mắt lạnh đang đưa tay xuyên qua ngực một cô bé, máu văng khắp nơi. Hễ ai chứng kiến một sát thủ nhà Sakurazuka làm việc, kẻ ấy không thể sống sót, Seishirou dĩ nhiên khi ấy xem Subaru như hòn cây khúc gỗ, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thay vì nghiền nát cậu, anh ta đã dịu dàng đến bên cạnh, nở nụ cười không rõ là khinh bỉ hay thú vị, và hỏi : Em có biết vì sao hoa anh đào ở đây màu hồng rất lạ thế này không? - Subaru ngước nhìn những cánh anh đào bay lả tả, màu hồng phơn phớt kì lạ so với lẽ ra phải màu trắng khiến cậu cũng băn khoăn, Subaru lắc đầu. Seishirou lúc này mỉm cười và trả lời: Vì dưới gốc cây này có rất nhiều xác người, máu đã làm cho hoa anh đào có màu như thế.
"Những người bị chôn dưới ấy chắc là đau lắm"
Seishirou cười thú vị, nét tinh khiết thuần mĩ chảy trong mắt cậu bé đối diện thật trái ngược với bàn tay vấy máu và tâm hồn trống rỗng của anh, thay vì giết Subaru ngay lúc ấy, Seishirou đã để lại trên tay Subaru dấu hiệu ngôi sao năm cánh ngược - đánh dấu con mồi, rồi bắt đầu lời cá cược định mệnh, lời cá cược thay đổi tương lai của cả hai, của Hokuto, lời cá cược mở đầu cho những đổ vỡ tan hoang nơi X1999, lời cá cược dự báo sự thay đổi tàn nhẫn dành cho cả hai gia tộc âm dương sư nổi tiếng, đối đầu và thù địch nhau bao đời nay.

"Anh sẽ gặp lại em, trong một năm, anh sẽ cố yêu em, nhưng nếu không được, anh sẽ giết chết em"
"Xin lỗi, gió to quá em không thể nghe..."
"Vậy nên hôm nay, anh sẽ để em đi"

Và cánh hoa anh đào bay càng lúc càng nhiều, màu hoa hồng đỏ như máu đã ngập tràn kí ức của Subaru bé nhỏ, cậu nhóc đứng nhìn khung cảnh cùng người thanh niên biến mất, dấu vết trên mu bàn tay còn nguyên...

Seishirou, anh đã mở đầu tất cả. Seishirou, tại sao anh lại chờ đợi quá lâu, để quá nhiều điều xảy ra rồi mới thừa nhận anh cũng biết yêu, tại sao anh để Subaru chờ đợi rồi dằn vặt đến mệt mỏi rồi anh mới chịu mở miệng nói những điều đáng lẽ nên nói từ rất lâu, tại sao, anh lại để nó trở thành câu nói cuối cùng? Tại sao, anh lại để cả cuộc đời còn lại của Subaru trở thành chính cái bóng của anh?
Seishirou không dễ nắm bắt, toàn bộ những trang truyện liên quan đến anh đều mang lại cho tôi cảm xúc khó tả, không hẳn là quá khó chịu, nhưng phập phồng bất an. Hình ảnh một Seishirou làm bác sĩ thú y hiền lành, luôn tươi cười và có phần ngớ ngẩn xuất hiện xuyên suốt Tokyo Babylon, chỉ có một vài trang khi anh bỗng đổi sắc và hành động rất lạ, nhưng ngay sau đó, khi Subaru mở mắt choàng tỉnh, anh lại mỉm cười và khoan dung độ lượng, tốt bụng với cậu. Subaru ngây thơ chưa bao giờ nhận ra điều gì lạ, cậu thản nhiên bên cạnh Seishirou, tươi cười cùng dùng bữa, cùng đi chơi chung, cậu trải qua những tháng ngày được quan tâm, được yêu thương lo lắng từ một người đàn ông như thế. Người nhận ra duy nhất, có lẽ là Hokuto, chị đã nhìn thấy mọi thứ, ngửi thấy mùi máu trên cơ thể một bác sĩ thú y vốn hiền lương, cảm nhận sát khí và nỗi ám ảnh. Nhưng chị vẫn để Seishirou lại gần cậu, bởi đơn giản, chị cũng đủ tinh tế để nhận ra Seishirou chính là định mệnh của cậu em.



"Em có năng lực thấu hiểu người khác, nhưng chính chị mới là người hiểu em hơn bất kì ai"

Seishirou lạnh lùng khi giết chết mẹ mình như một nghi thức kế vị. Người mẹ cũng đã từng giá băng, cố hữu với suy nghĩ sẽ không yêu thương ai cho đến khi bà sinh ra anh, câu khẳng định trước khi mất của bà chỉ đủ khiến Seishirou mỉm cười và đáp: con cũng yêu mẹ; tuy anh nói thế, nhưng cũng rất đủ qua ánh mắt và khóe miệng còn cười của anh, rằng anh chỉ quý mến bà như một thói quen, xem bà là người, hơn là xem những kẻ khác như đồ vật vô tri, anh tôn trọng bà, nhưng tuyệt nhiên không một chút tình cảm, nếu không dù có vì kế vị anh cũng không thể xuống tay gọn gàng, nhanh chóng với một nét mặt bình thản như việc uống một cốc sữa hay ngửi hoa anh đào. Mẹ Seishirou cũng đã khẳng định bà không phải người anh yêu nhất. Seishirou khác hẳn Subaru, anh lớn lên với điều lệ giết chóc của gia tộc, với những nhiệm vụ ra tay tàn nhẫn không chừa ai, thật không đúng nếu chỉ dằn vặt về anh mà không thấu hiểu con người anh, Seishirou chưa từng biết đến vòng tay che chở của người bà hiền lành như Subaru, chưa bao giờ có một người chị sinh đôi luôn theo sát chăm sóc, thấu hiểu, nâng đỡ, thậm chí tự thiết kế trang phục và tự tay nấu những món ăn ngon mắt ngon miệng chờ ở nhà. Seishirou có vẻ như cũng chẳng cần những thứ đó để tồn tại, mà những điều ấm áp đó cũng chẳng bao giờ có cơ hội xuất hiện trong thế giới của anh ta. Đó không phải là sự thiếu thốn, mà là điều khác biệt, Seishirou không phải tuýp nhân vật phản diện đáng thương hại do thiếu tình thương, chỉ đơn giản số phận đưa anh đến với không đúng người, đơn giản vì định mệnh anh không đơn giản. Seishirou giỏi giang trong điều anh đang làm, là một trong những âm dương sư giỏi nhất, hơn cả trưởng đời thứ mười hai nhà Sumeragi, anh tràn đầy tự tin và luôn biết mình phải làm gì. Fuuma bên X1999 cũng luôn rất tôn trọng Seishirou, Hokuto trước khi chết trong tay anh vẫn không căm ghét anh, vì rõ ràng đó không phải lỗi của anh, vì rõ ràng mỗi người có một lí tưởng, cách sống khác nhau. Cái duy nhất đi lệch quỹ đạo và tạo nên mọi đau đớn, cái mà Seishirou không ngờ và cũng không thừa nhận, là tình yêu dành cho Subaru, là cái thách thức hẹn hứa cá cược tưởng chừng giản đơn ngày ấy.
Tưởng chừng đến ngày, anh sẽ chỉ đơn giản vung tay và chìm trong dòng máu nóng của Subaru, và vẻ mặt anh vẫn thế, vẫn vô hồn, khóe miệng anh vẫn đơn giản không ngừng nhếch lên, anh không bận tâm, thứ này khác gì đồ vật vô tri vô giác?
Sự ra đi của Hokuto đã một lần khiến Seishirou phải nghĩ đến định mệnh của mình, bùa phép cuối cùng chị ếm lên anh rất không liên quan vào tình cảnh đó, nhưng dường như lại là con đường hoàn mĩ giải quyết những mâu thuẫn trong lòng anh sau này, khi anh gặp lại Subaru ở cầu Rainbow trong bộ truyện nổi tiếng X1999, khi anh vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán, khi hai nguỵên vọng lệch nhau bị ép buộc phải đụng nhau, nổ tung và vỡ tan, đó là khi mọi lí tưởng chẳng còn ý nghĩa, mọi đau khổ không hiện hữu, đó là khi cái chết thật nhẹ nhàng, đó là khi Subaru mất tất cả.




"Nhớ rằng, trên đời này đúng là có những tội ác không thể chấp nhận, nhưng tuyệt nhiên không có kẻ không biết yêu, Seishirou"
"Khi anh dùng phép thuật đã giết tôi đã giết Subaru, nó sẽ ứng vào anh một cách trọn vẹn"

Anh đã để Subaru đi khi bẻ gãy cánh tay của cậu và tuyên bố cậu thua cá cược, anh tàn nhẫn treo cậu lên giữa những tàn hoa anh đào bay lả tả, khung cảnh ngày đầu hiện về, Subaru đau đớn nhớ ra chính Seishirou mà cậu yêu là người thanh niên đó, chính Seishirou hiền lành mà cậu đem lòng thương là kẻ đã nhuốm máu hoa anh đào đó. Subaru nhìn anh, nhưng anh chỉ tàn nhẫn nói anh chẳng có cảm giác gì với cậu, anh xem cậu như thứ đồ vô tri, có bẻ tay, có hành hạ cậu anh vẫn không thấy khác gì với bẻ gãy một ngọn cỏ, một cành cây ven đường. Ngay vào giờ khắc ấy, Subaru chính thức rơi vào vùng không gian đau khổ, cậu chìm đắm đến mức không thể tỉnh dậy, làm sao không khi người mình yêu nói rằng mình không có vị trí nào trong lòng họ, làm sao không khi Seishirou đã tàn nhẫn thừa nhận rằng: người lừa dối nhau nhan nhản ở Tokyo này, cậu trách ta đã lừa cậu ư? Subaru chìm hoàn toàn trong nỗi đau, cậu thật sự trở nên vô tri và sẵn sàng để Seishirou xuống tay, nhưng anh, thật trái ngược với bản chất một Sakurazuka, lần thứ hai để cậu đi, tuy lí do là vì bà cậu đã xen vào, nhưng anh cũng khẳng định mình mạnh hơn, đơn giản anh muốn để Subaru sống, đơn giản anh đã không thừa nhận lúc ấy anh đã mong muốn Subaru tồn tại.

Màu sắc từ tươi tắn, thuần khiết những tập đầu TB đã chuyển sang đen tối khi Seishirou hiện nguyên bản chất, và thật sự trở nên thảm khốc kinh hoàng khi qua đến X1999. Khi thiên long và địa long được triệu tập, một lần nữa, Subaru đại diện dòng họ đứng vào hàng ngũ thiên long bảo vệ địa cầu, cùng hướng với Kamui thiên long, còn Seishirou nghiễm nhiên là một trong bảy vị ngự sử, là địa long, nhóm người quyết tâm sẽ phá hủy toàn bộ địa cầu, tuyệt diệt con người và tạo nên một môi trường mới đẹp đẽ hơn bởi con người đã đi quá xa trong việc hủy hoại Trái đất. Thiên long, họ quan tâm đến cuộc sống và cảm xúc con người, họ quan tâm đến những mặt tốt đẹp vốn có nên muốn cho loài người cơ hội để cải thiện, còn Địa long, vốn dĩ họ xem con người không cùng đẳng cấp, họ nghĩ những kẻ phá hoại không đáng để trân trọng. Không ai sai, họ đều có mục đích và nguyện vọng của mình, đứng ra bảo vệ điều đó, số phận địa cầu phụ thuộc vào cuộc chiến của họ.


"Tại sao không được giết con người?"
"Vì sẽ có người khác rất đau lòng"



Đó là câu hỏi nổi tiếng của cô gái lạnh lùng tàn nhẫn bên Địa long đã đặt ra khi cô gái trong sáng bên Thiên long quyết tâm phải bảo vệ địa cầu. Con người nhiều lúc tàn nhẫn, phá hủy sự sống nhiều thứ khác, có khi quay sang diệt luôn đồng loại, nhưng con người cũng có những khía cạnh tốt, cũng có những xúc cảm đau thương đáng trân trọng. Một cuộc chiến với đầy đủ lí do, một cuộc chiến không ngu ngốc mà vô cùng cân sức và đáng để người xem suy nghĩ và nhận thức. Clamp có lẽ đã tốn rất nhiều công sức khi gửi gắm từng thông điệp sâu sắc vào từng nhân vật của X1999, từng hành động, cử chỉ của họ đều khiến ta phải rùng mình suy nghĩ thật nhiều về những sai lầm chúng ta vẫn vô tư gây ra. Một cuộc chiến hay ho đa chiều, thế nhưng, có hai con người dường như đã đứng ngoài, hoàn toàn không quan tâm, họ đến đây, chỉ để tìm nhau.







Subaru vốn dĩ vẫn tốt bụng nhưng không còn trong sáng, cậu đến bên Kamui và trở thành Thiên long chỉ vì biết Seishirou sẽ là Địa long, cậu không còn quan tâm và sống dàn trải cho cảm xúc của người khác nữa, cậu chai sạn, Hokuto dường như đã thành công khi tâm hồn Subaru hiện nay đã không còn trong sáng đến mỏng manh dễ vỡ, nó có những vết hằn và chai lì hơn, nhưng nó vẫn không phải của cậu, nó vẫn không phản ảnh con người Subaru, nó không nằm yên đó, mà đã ở bên Seishirou mất rồi. Mãi sau này, khi chứng kiến cuộc sống và nhiệt huyết của thiên long, Subaru mới có một chút nhận thức và cảm xúc cho những điều mình đang làm. Nhưng vốn dĩ, điều đó không kéo dài. Mọi thứ kết thúc ở cầu Rainbow, kết thúc một tâm hồn trong sáng, kết thúc một trái tim biết đập những nhịp không dành cho mình, kết thúc những nguyện vọng giả tạo đan xen, kết thúc hai số phận không thể cùng nhau, nhưng không thể kết thúc thứ tình yêu đầy dằn vặt nhưng theo một cách thần kì nào đó, vẫn tồn tại, vẫn mạnh mẽ, và vì tính chất bất khả xâm phạm đó, với tính chất thuần một màu đó, nó đẹp, đẹp đến đau thương.








"Em hút thuốc à, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu"
"Không việc gì đến anh, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn ngày trước rồi"

"Anh tránh ra, tàn thuốc sẽ rơi xuống tay anh"
"Em chẳng thay đổi gì cả, em dễ thương thật đấy"

"Tôi đã giết Hokuto, nguyện vọng của em không phải là giết tôi sao?"
"Không"



Nếu chị Hokuto biết, chị vẫn sẽ để cậu thế này, thà đau khổ thật nhiều còn hơn sống cuộc đời không phải của mình. Thà dốc hết những tâm huyết, tình yêu dành cho Seishirou một cách mù quáng, dại khờ còn hơn sống từng ngày trôi qua trong nhạt nhẽo. Subaru có tình thương của chị, của bà, nhưng vì quá đẹp đẽ, quá toàn vẹn, quá thuần khiết, cậu không có nổi thứ cảm xúc và vị kỉ của riêng mình, nó đã thiếu, và thật sự nó không thể thiếu suốt cuộc đời của bất kì một ai...




"Người duy nhất làm Subaru-san hạnh phúc là Sakurazukamori đúng không?" - Kamui


Seishirou chết trong tay Subaru khi dùng lời nguyền đã giết Hokuto để giết cậu, và chịu ứng lại toàn vẹn. Anh chết với một nụ cười mãn nguyện khi Subaru một tay vịn vai anh, một tay xuyên qua ngực anh. Vẻ thẩn thờ hiện lên đầy đau khổ trên khuôn mặt cậu, trong một phút, Subaru lại là Subaru của ngày trước, không còn là người cứng rắn lên với điếu thuốc luôn cháy dở trong tay, ánh mắt cậu lại mở to mất bình tĩnh khi người đàn ông to cao đang dần trượt xuống, máu khắp nơi, xung quanh đổ nát vì trận đánh long trời lở đất vừa diễn ra giữa hai âm dương sư giỏi nhất hiện nay. Subaru ôm chầm lấy Seishirou, cậu vẫn chưa hiểu tại sao, cậu đã đứng yên, cậu đã sẵn sàng thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay của mình.


                                        Đó là nguyện vọng được chết dưới tay Seishirou








- "Tại sao?"
- "Vì chị của em. Đó là lời nguyền cuối cùng cô ấy để lại. Chúng ta hiện giờ chính là bản sao của quá khứ. Ngày đó, anh cũng đâm xuyên qua ngực Hokuto"

- "Anh đã giết chị Hokuto và biến mất. Từ tận đáy lòng, tôi đã muốn giết anh, tôi muốn quên anh đi và sống tiếp. Nhưng tôi không thể làm được. Dù anh có xem tôi là sỏi đá, dù anh không có chút cảm xúc gì với tôi. Tôi vẫn muốn được anh giết chết"
- "Ít nhất tôi muốn anh nghĩ đến điều đó. Dù tôi chỉ là một trong vô số người bị giết bởi anh. Tôi vẫn muốn được anh giết chết"
- "Em quá lương thiện, Subaru, em chưa chuẩn bị tinh thần để giết ai cả"


Seishirou với một thân thể đầy máu vẫn mỉm cười, với những sức lực còn lại, anh kề tai và nói một điều gì đó với Subaru, điều gì mà vĩnh viễn là bí mật của hai người ấy. Giữa đống đổ nát hoang tàn, giữa mùi máu tanh, giữa thân thể đổ gục của Seishirou, Subaru bật khóc, dòng nước mắt ấm tuôn rơi nơi người đã lạnh. Subaru cũng đổ gục tay ôm lấy anh, cậu yếu đuối, cậu mất hết sức lực khi nhìn thấy anh chết, cậu ngỡ ngàng khi kết thúc lại như thế này. Anh đã không thực hiện nguyện vọng của cậu, mà đi thực hiện nguyện vọng của mình, anh vẫn ích kỉ và lạnh lùng đến phút cuối, phải không Seishirou?



"Đừng...đừng nói những điều tôi vẫn mong anh nói ra chứ"

Câu nói cuối cùng của Seishirou Sakurazukamori là gì tất cả chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết, nhưng tôi luôn hiểu rằng, nó thiêng liêng và Subaru Sumeragi từ đây chỉ nhớ đến câu nói đó, sẽ chẳng thể tiếp nhận thêm bất cứ điều gì. Cũng như ngày Seishirou đã lao ra đỡ mũi dao cho cậu và bị thương mắt, cậu đã đập cửa phòng cấp cứu điên loạn, cậu đã không nghe được lời chị Hokuto yêu quý bên cạnh động viên, tâm trí cậu ngập tràn nỗi lo lắng cho Seishirou, ngập tràn nỗi sợ hãi Seishirou sẽ ghét mình vì đã gây ra tổn thương cho anh, lần đầu tiên tâm hồn thuần khiết ấy không suy nghĩ cho nỗi đau của người khác, không chan hòa vào nỗi buồn của kẻ xung quanh bao gồm chị Hokuto, mà chỉ tập trung vào một người và cảm xúc của mình dành cho người đó. Subaru đã dành cho Seishirou gần như tất cả, không, tuyệt đối tất cả, đến cả tâm hồn trong trẻo của mình cũng phản ánh hình ảnh Seishirou, cậu, đến phút cuối cùng vẫn không thể soi rọi ra mình, mà chỉ ngập những suy nghĩ, lời nói của anh ta. Subaru nghiễm nhiên trở thành người kế vị gia tộc Sakurazukamori, nghiễm nhiên không suy nghĩ bước về hàng ngũ Địa long, đúng, từ đầu mọi thứ đã trở nên vô nghĩa, lại một lần nữa cậu sống trong vô thức chỉ vì ấy, trước là để đi tìm anh, giờ là sống trên danh nghĩa, vị trí của anh.

"Ánh mắt anh ta nhìn tôi, là ánh mắt khinh miệt, dành cho một vật đến giá trị bị giết cũng không có. Vì thế tôi luôn cố gắng, rất cố gắng, mạnh lên từng ngày để ít ra đáng để anh ta để tâm, đáng để anh ta xuống tay giết chết. Tôi muốn được chết dưới tay anh ta."

Nếu theo lẽ thông thường, nếu với tính cách của Subaru, cậu đã chết theo Seishirou ngay vào khoảnh khắc đó, dù Kamui có lao ra cứu cậu khỏi cây cầu sập, cuộc đời cậu cũng đã chết theo Seishirou vào ngày ấy, mọi lẽ sống, đến cả tâm hồn cậu cũng đầy hình ảnh anh. Thế nhưng Clamp vẫn để Subaru sống, như một tượng đài nhắc nhở cả về sự tồn tại của Seishirou, qua một chi tiết làm nhói tim mọi người, chi tiết này hợp lí hóa mọi thứ, khiến Seishirou trở thành nhân vật vô cùng đặc biệt với nội tâm phức tạp nhưng quá đẹp đẽ và bất thường, trở thành người mà ai yêu quý Subaru đều vừa căm vừa thương, căm vì anh đã quá dị thường và tự cao mà làm tổn thương cậu, thương vì anh đã đem lại cho cậu bản sắc tâm hồn của mình, thương vì anh đã yêu cậu theo cách không thể nói ra.

Seishirou đã để lại cho Subaru con mắt còn lại của mình. Thay cho đôi mắt bị Fuuma đánh làm tổn thương trong cuộc giao tranh thiên long địa long. Đó không đơn giản là hành động bù đắp hay yêu thương, nếu liên tưởng đến ngày trước anh cũng đã lao ra trước mũi dao của người đàn bà kia để đỡ cho Subaru, nếu liên tưởng đến trước kia anh luôn không để ai đụng đến Subaru, tôi đã nghĩ rằng do anh muốn bảo vệ Subaru nguyên vẹn cho vụ cá cược vì trước sau chưa có chi tiết nào chứng tỏ anh rung động hay có tình cảm với Subaru, chỉ có Subaru là thừa nhận, chỉ có Subaru là bày tỏ, là đau đớn vì anh, còn anh luôn lạnh lùng và bất cần, luôn hành động tàn nhẫn và điềm tĩnh như thể Subaru cũng như bao con mồi khác, không đáng để anh bận tâm. Hành động cuối cùng của anh cũng thật khó hiểu, nhưng khi anh để lại con mắt, tôi đã hiểu rồi.


Seishirou, anh sống như vậy có khi nào thấy cô đơn không?
Tôi nghĩ là không, một người như anh có cách tồn tại của mình, không đời nào anh hối hận.
Nhưng anh đã luôn như thế, anh đã yêu Subaru bằng một thứ tình cảm khác người, nó có bệnh hoạn và vị kỉ quá không, nó có quá đáng và kinh khủng lắm không, nó có đẹp đẽ đến rợn người hay không, tôi không phán xét, nhưng rõ ràng anh đã yêu cậu ấy, anh chưa từng muốn một ai để lại thương tích trên người Subaru. Bản thân anh có thể đối xử với cậu như gỗ đá, anh có thể hành hạ từ thể xác đến tê liệt tâm hồn Subaru, nhưng chỉ anh thôi, tuyệt nhiên không ai được quyền làm thế, tuyệt nhiên không ai được để lại điều gì lên người Subaru, kể cả Fuuma với vết thương nơi mắt phải của Subaru cũng không thể làm anh thấy vui được, anh đã tính toán để lại mắt cho Subaru, phút cuối, nguyện vọng suốt đời của anh, là để Subaru là của riêng mình, là một tạo vật của riêng anh, không ai được quyền chạm vào cậu, không tổn thương nào trên cơ thể cậu do đứa khác gây ra mà chẳng phải anh. Anh bảo vệ cậu một cách tiêu cực, ẩn sau vẻ lạnh lùng đáng sợ, anh gạt bỏ mọi cảm xúc và luôn ngụy biện rằng anh không làm vậy vì yêu cậu, nhưng rõ ràng anh có, anh không muốn thừa nhận anh đã yêu ai, nhưng rõ ràng anh yêu Subaru, yêu một cách không định nghĩa được, không ai có thể hiểu được cách yêu của anh, từ Hokuto, đến cả bản thân Subaru, cậu vẫn luôn nghĩ anh đối với cậu chỉ có khinh bỉ, chỉ có miệt ngã và coi thường đến tận đáy.

Không ai hiểu nhau, đến cả nguyện vọng cũng sai lệch, họ hiểu sai nguyện vọng của nhau. 
Một lần nữa Clamp khẳng định họ đến từ hai thế giới khác nhau, không hẳn là hiểu sai nhau, nhưng họ đã không thể như bao người: đặt mình vào hoàn cảnh người kia. Họ không thể làm thế, mọi thứ quá chênh lệch, quá khác biệt, một Subaru trong sáng và thuần khiết với tâm hồn mong manh không bản sắc nhưng yêu Seishirou mãnh liệt, một Seishirou máu lạnh, không quan tâm đến sự sống cái chết, không phân biệt được giữa người và đồ vật, yêu Subaru bằng một tình cảm được giấu tuyệt đối và mang tính sở hữu vượt xa mọi định nghĩa. Họ gặp nhau, cùng nhau, và kết thúc dưới tay nhau.

Hokuto, chị đã nhìn thấy trước phải không? Chị đã tìm cách giải thoát cho em mình mãi mãi, dù chị biết Seishirou sẽ không xuống tay với Subaru. Nhưng chị cũng không thể để tính mạng của em trai mình bị đe dọa lâu dài như thế, Seishirou, dù gì cũng rất khó đoán.
Seishirou, anh có phải đã bị ép kết thúc mọi thứ như vậy không? 
Tôi chưa bao giờ, và cũng chẳng bao giờ có thể hỏi anh nữa, Subaru cũng chẳng thể làm nữa.

Một Subaru trong sáng như cánh hoa anh đào trắng đầu mùa, tuyệt nhiên tốt đẹp và thuần mĩ, rồi một Subaru thay đổi nhận thức tâm hồn vì tình yêu và nỗi hận dồn dập, và một Subaru không còn gì ngoài đôi mắt của Seishirou vẫn tồn tại trong cơ thể cậu, lẽ sống của cậu, từ ngày gặp anh, đã luôn luôn, và mãi mãi là anh.

Chẳng phải là một chuyện tình đẹp sao?

Clamp đã quá tinh tế và tài tình khi vẽ nên cuộc tình đẹp giữa tuyết lạnh và màu hoa anh đào đẫm máu, đã quá khôn khéo khi tạo dựng nên tính cách của cả hai và chuyển biến tâm lí của họ. Thành công nhất của họ, có lẽ là nhân vật Seishirou, một người phản diện và đáng nguyền rủa, nhưng chẳng ai có tư cách làm thế nếu không hiểu thấu anh, mà khi hiểu rồi, làm sao có thể ghét anh được nữa, làm sao có thể coi anh là đứa máu lạnh được nữa, nhưng cũng chưa bao giờ ai có quyền coi anh là kẻ đáng thương, anh đã sống một cuộc đời của mình, thỏa gần như mọi nguyện vọng của mình, kể cả giữ được Subaru nguyên vẹn, kể cả được chết dưới tay người mình yêu, anh đã làm được mọi thứ trọn vẹn, ngay cả tình yêu của anh, tình yêu vượt trên mọi định nghĩa chiếm hữu của anh, cũng đã cùng Subaru sống mãi, cháy mãi...

- Anh đã thất hứa với em, anh đã hứa sẽ không mang Subaru đi.
- Subaru ở trong phòng cậu ấy
- Không, anh đã đem tâm hồn nó đi rồi.

"Trên đời này, đúng là có những lỗi lầm không thể bù đắp
nhưng tuyệt nhiên
không có kẻ không biết yêu, Seishirou"






Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

[Chúc mừng sinh nhật cô Rowling - 31.7
Mình vẫn còn nhớ rất rõ ngày cầm cuốn Harry Potter đầu tiên, không phải cuốn sách dày với bìa trang trí đẹp đẽ như sau này, không là những trang sách gọn ghẽ với những tên nhân vật được giữ nguyên chỉnh chu, đó là cuốn sách rời, khoảng gần trăm trang, nhỏ gọn vừa tay. Mình – con bé lớp 5, trầm trồ trước những định nghĩa lạ lẫm trong một xứ sở tưởng tượng, rồi cùng với mẹ nhón một ngón chân e dè qua từng trang sách, rồi chập chững một bàn chân, hai bàn chân, cuối cùng là đắm chìm trong ấy thật tự nhiên, thật kì diệu vào cái thế giới mơ hồ đầy phép màu ấy. 
Cô Rowling đã bắt đầu chấp bút cho tuổi thơ và niềm đam mê, háo hức của hàng triệu đứa trẻ khắp thế giới trên một con tàu, ý tưởng về một thằng nhóc tóc đen gầy gò, lép vế nhưng dũng cảm, tràn đầy tình thương xuất hiện và hoàn thiện dần chỉ trong vài chục phút lăn bánh. Có lẽ vì vậy hình tượng con tàu Hogwarts với sân ga 9 – 3 phần tư được cô miêu tả như cánh cửa thần kì, vặn tay nắm và cả thế giới khác lạ với sự bí ẩn mênh mông bồng bềnh hiện ra, cũng giống như trí tưởng tượng ngày xưa ấy, dạt dào trôi qua những khung cửa tàu chầm chậm, không giới hạn, không chừng mực, hình ảnh cô Rowling của những ngày trẻ tuổi được gửi trong con tàu chở ước mơ của Harry, Ron, Hermione, toàn bộ đứa trẻ “may mắn” học ở Hogwarts và hàng trăm, hàng triệu đứa khác háo hức, đôi lúc ganh tị phát khóc bên trang sách huyền ảo (dĩ nhiên có cái mặt mình *cười lớn* ), một cách ngọt ngào như thế.



Thế nhưng mãi cho đến khi cô không còn tiền trong người, gánh nặng gia đình oằn lên đôi vai gầy cùng lúc với hung tin mẹ qua đời ập đến, mãi cho đến khi người phụ nữ Anh với đôi mắt xanh hiền dịu ấy phải chạm đến đáy của sự khó khăn, của sự khát khao lòng thương cảm bùng cháy, cuốn sách Harry Potter đầu tiên mới được hoàn thành và được xuất bản bởi một nhà xuất bản nhỏ, không tên tuổi vào năm 1997, kể từ giây phút huyền thoại thần thánh ấy, tuổi thơ của bao đứa trẻ được nuôi dưỡng ngọt ngào bay bổng từ những trang sách đầy chất kì diệu, đầy lòng thương yêu – giọt mật ngọt ngào chảy tràn khắp bảy tập truyện được cô chuyển hóa từ mất mát đau thương cá nhân. 10 năm cho bảy tập truyện, văn phong của cô chưa khi nào gây thất vọng, ý tưởng của cô chưa khi nào ngưng sâu sắc, từng dòng, từng câu, từng chữ của Harry Potter chưa khi nào thôi gây thổn thức, ám ảnh, từng số phận, từng con người trong Harry Potter chưa khi nào thất bại trong việc khiến người đọc liên tưởng đến bản thân và cuộc sống xung quanh, mặc kệ mọi thứ trong truyện đều thuộc về một thế giới tưởng tượng xa xôi, mặc cho ta không thể triệu tập thứ gì khi lười biếng bằng Accio hay hưởng trọn may mắn từ Liquid Luck, hoặc khiến người mình thầm thương phải yêu mình say đắm đến phát dại bằng Tình Dược. Đúng vậy, những phép màu thứ thiệt ấy chưa khi nào hiện hữu, nhưng những điều được cô Rowling- một nữ văn sĩ tài năng, một người phụ nữ từng trải – gửi gắm vào từng trang thì quả là phép màu, nó xoa diệu đau thương, nó thắp bừng sức sống, nó dạy đứa trẻ tự tin nhìn vào điểm mạnh  bản thân, nó đẩy cô nàng mọt sách đến cánh cửa rộng, nhiều lắm, ngòi bút như một chiếc đũa phép được đích ông Olivander chọn cho cô Rowling, vừa khít và hiểu ý, cùng cô dựng nên bao điều không tưởng, cùng cô biến thế giới đen trắng của nhiều đứa trẻ ngây thơ thành một thứ ánh sáng bay bổng rực rỡ.



Harry James Potter, nhân vật chính được chọn ngày sinh cùng với người “mẹ đỡ đầu” – 31 tháng 7, và cũng là nơi cô Rowling gửi gắm nhiều nhất nỗi niềm, hi vọng lẫn triết lí sống. Khoảnh khắc duy nhất về gia đình trong tâm trí Harry có lẽ là tiếng thét thất thanh, tia sáng xanh tàn nhẫn phóng từ đũa phép Voldermot và thân người của mẹ Lily đổ xuống, khoảnh khắc vừa đau đớn vừa thiêng liêng, nó để lại trên trán Harry vết thẹo và nghiễm nhiên đưa cậu đến với nhiều “mỹ danh” như “cậu bé sống sót (The boy who lives)” hay “Kẻ được chọn” sau này, nó chứa đựng tình thương của người mẹ Muggle đã dành hơi thở cuối để tạo bùa bảo vệ bất kháng lên cậu, giáng đòn chí mạng vào chúa tể tàn độc đồng thời cướp đi tất cả. Nhưng dù khoảnh khắc ấy có là bi hay tráng, tuổi thơ của Harry cũng thật bất hạnh, không còn cha mẹ, cậu sống nơi gầm cầu thang nhà dì dượng Dursley, thường xuyên chịu những lời đe dọa kiểu  “Mày mà giở bất cứ trò quỷ quái nào ra, bất cứ trò gì, mày cũng sẽ bị nhốt vào trong hốc tủ từ đây cho đến Nô – en, nhớ chưa?”, thường xuyên bị hắt hủi và chối bỏ bởi dì Petunia cho rằng cô em gái phù thủy là sự sỉ nhục to lớn. Bước ngoặt lớn nhất cuộc đời Harry đến vào năm cậu 11 tuổi, khi hàng chục con cú gửi ngần ấy lá thư đủ đường vào nhà Dursley, thông báo Harry đến tuổi nhập học Hogwarts, dĩ nhiên dượng Vernon phát cáu và thực hiện đủ biện pháp nhằm cách li thằng cháu vốn đã phiền phức (thả trăn trong vườn bách thú, mơ thấy xe bay,…) nay có nguy cơ nguy hiểm gấp bội khi hòa cùng những đứa quái đảng y chang nó. Tuy nhiên cuộc chiến giữa phù thủy và Muggles, không ai bảo ai cũng biết kết quả, dượng Vernon và dì Petunia chính thức miễn cưỡng để Harry nhập học Hogwarts khi bác Hagrid cùng thân hình đồ sộ tiến vào cùng chiếc bánh sinh nhật bèo nhèo, có lẽ đó cũng là lần đầu sau ngần ấy năm, Harry Potter mỉm cười hạnh phúc khi có người nhớ sinh nhật cậu, và cũng là mở đầu cho một tương lai giàu niềm vui nhưng không hề khan hiếm nỗi đau và nước mắt.
Tại Hogwarts, Harry nổi tiếng: kẻ đầu tiên sống sót sau lời nguyền Avada Kedavra, kẻ đầu tiên khiến trùm hắc ám, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy (You-know-who) phải tan biến, thế lực đen tối của hắn cũng tan rã, thế giới pháp thuật lại tươi sáng. Đến mãi bây giờ, chi tiết Harry bước vào lâu đài Hogwarts vẫn đọng trong kí ức của mình, rõ ràng và sống động : một hồ nước mênh mông, một khu rừng bí ẩn, tòa lâu đài cổ xưa, sân quidditch xanh mướt lẫn cái chòi bé nhỏ nơi bìa rừng của bác khổng lồ Hagrid, chẳng vì thế mà Hogwarts luôn nằm trong danh sách mơ mộng số một của bao đứa trẻ. Harry, như những đứa trẻ có tố chất phù thủy khác, bước lên từng bậc thềm, tiến lại gần cô Mc Gonnagall và đội lên đầu chiếc mũ phân loại – cũng là lúc bài học lớn đầu tiên bắt đầu.


"Ở Slytherin con sẽ trở nên vĩ đại”, đó là điều chiếc nón phân loại khẳng định với cậu bé 11 tuổi Harry khi nó đọc ở cậu được sự dũng cảm, chính nghĩa đồng thời là khao khát chứng tỏ bản thân, thỏa cả hai nhà Gryffindor và Slytherin, nhưng Harry đã khước từ nhà Slytherin từ trong suy nghĩ và bật ra lời thỉnh cầu với chiếc nón, ngay từ khi là một cậu bé, Harry Potter đã đứng về chính nghĩa nhiều hơn là khao khát trở nên vĩ đại, điều này có thể do lòng căm thù Voldermot sâu tận xương hay từ sự ngạo mạn khó ưa mà Draco Malfoy vừa thể hiện (đầu tập 1), dù có là gì, với sự lựa chọn khẳng khái, dứt khoát từ rất nhỏ, lòng chính trực và yêu công lí đã chiến thắng và trở thành nhân cách định hình cố định trong nhân vật này. Harry là kiểu nhân vật chính mẫu mực với đầy đủ sự bênh vực, yêu thương từ tác giả và đủ loại tố chất được tuyển chọn, tuy nhiên mỗi người vẫn thấy mình trong chàng trai “nổi tiếng” này : tình yêu thương bất biến với gia đình, lòng trung thành với bạn bè và lẽ phải, tính quyết đoán nhưng song song đó là sự liều mạng bất chấp, bản tính ngô nghê đôi khi dễ làm kẻ khác tổn thương, thẳm sâu trong mỗi chúng ta đều có một Harry, một con người liều lĩnh nhưng xứng đáng, một con người chân thật hiền lành đáng được khai thác và trân trọng, trong cuộc đời mỗi con người cũng nên sống một phần như Harry: hết lòng vì bạn bè, bảo vệ người mình thương và lẽ sống mình cho là đúng. Bên cạnh Harry là Ron tóc đỏ và Hermione. Cậu bé Ron “thuần chủng” – điều rất được trọng trong giới phù thủy nhưng ngốc nghếch lẫn có phần hơi thua thiệt so với Harry nổi tiếng và cô bé Muggle thông minh nhạy bén, và dĩ nhiên để đi được bên Harry, cả hai đều giàu lòng nhân ái.



Trong 7 tập truyện, Ron và Hermione đều là hai người bạn luôn bên cạnh Harry Potter cùng sự nổi tiếng của cậu. Harry nổi tiếng đồng nghĩa với thằng bạn Ron tóc đỏ đi cùng nó trở nên mờ nhạt, điển hình là Harry được tham gia Tam Pháp Thuật còn Ron thì… chưa đủ tuổi, Harry thì đánh bại rồng, đối mặt Voldermot, không ngại hiểm nguy và luôn xuất sắc trong những phi vụ cần liều lĩnh thì Ron lại sợ nhện cực kì, sợ đến phải thốt ra câu nói ở tập 2 “Why spiders? Why couldn’t it be following the butterflies?” (Sao lại là nhện? Sao không phải là theo chân đàn bướm hay gì đó?”) và hay vụng về, Harry thì là tầm thủ trẻ nhất lịch sử, là đội trưởng đội quitdditch nhà Gryffindor khi Oliver Wood ra trường, còn Ron tóc đỏ lại hậu đậu và đầy tự ti, quay mòng mòng trước trái banh và vật lộn với cán chổi (tập 5), thế nhưng, Ron luôn ở bên Harry cho đến phút rất cuối mặc cho những cãi vã, mặc cho những run sợ bản thân, Ron luôn ủng hộ Harry, không chỉ Ron mà cả gia đình Weasley luôn xem Harry như một thành viên thân thiết khi Ron, Fred, Geogre bất chấp luật lệ cưỡi xe bay đến giải thoát Harry (tập 2), khi ông Arthur luôn đối đầu với Lucius Malfoy để bênh vực Harry còn bà Molly ôm ấp, vỗ về, thậm chí đan áo giáng sinh cho cậu như con trai, khi Fred hi sinh tính mạng trong cuộc chiến cuối cùng ở Hogwarts và thiêng liêng nhất: Ginny Weasley trở thành vợ của Harry. Harry James Potter nợ Ronald Billius Weasley và cả gia đình phù thủy tốt bụng ấy ân tình lớn lao nhất mà có lẽ chỉ với việc thành đôi với Ginny và khiến cô hạnh phúc mới bù đắp được. Còn Hermione, xuất phát điểm từ một cô nàng vẻ ngoài kiêu căng, ngạo mạn với vốn kiến thức khổng lồ, chuyên…học vẹt và hằn học với Ron, cùng với diễn biến truyện, cô nàng dần… phá luật để giúp đỡ Harry, phá từ luật trường đến luật cuộc sống (dùng time-turner), điều này cực kì ý nghĩa với một người nguyên tắc như cô. Giữa Hermione và Harry tồn tại một lọai tình cảm rất lạ, nó nhẹ nhàng với sự ngưỡng mộ ở tập đầu, lớn lên với cái ôm chầm đầy khích lệ, tin tưởng ở cuối tập 2, râm ran cháy qua những lần siết tay, dựa vai trong tập 3, bùng lên lần nữa với sự quan tâm lo lắng đến phát khóc khi Harry tham gia tam pháp thuật ở phần 4, trong suốt phần 5,6,7, Hermione vẫn ở bên Harry, vẫn tâm sự với cậu khi buồn, vẫn tin tưởng và ủng hộ cậu trong mọi quyết định liều lĩnh, vẫn là chủ nhân của những kế hoạch thông minh. Cao trào nhất, đẫm nước mắt nhất là khi đỉnh đũa phép cô sáng lên lời nguyền Obliviate với cha mẹ mình, xóa mọi kí ức về cô con gái bé nhỏ trong ngôi nhà Muggle tràn đầy kỉ niệm yêu thương ấy, để đi cùng Harry tìm trường sinh linh giá. Thế nhưng cô phù thủy thông minh ấy đã được cô Rowling cho thành đôi với Ron và dừng lại ở mức tri kỉ với Harry, không hơn. Hermione thấu hiểu Harry một cách tinh tế, đọc được những tâm tư không thành lời của cậu bé vốn lắm tâm tư phức tạp, hoàn toàn khác với cách Ron bên cạnh Harry, và nó làm cho bộ ba này trọn vẹn đến diệu kì. Tình bạn, tình yêu, lòng trung thành, thấu hiểu nó như sợi dây trói chặt họ, mỗi chặng đường, mỗi biến cố khiến tình bạn ấy sáng lấp lánh. Ai trong cuộc đời này cũng cần có những người bạn như thế, không cần phải hoàn hảo nhưng sẽ yêu thương, ủng hộ bạn đến cùng của những ngu ngốc, sẽ chìa bàn tay cho bạn khi cả thế giới bất tin, sẽ đứng về phía bạn và tin tưởng bạn mãi mãi.



Harry Potter, xét về mặt nào đó, thật hạnh phúc khi bao quanh cậu là tình yêu. Những mất mát, đau thương là điều sẽ chẳng bao giờ lành trong trái tim cậu, những hình ảnh kinh hoàng vào cái đêm định mệnh ấy chưa bao giờ ngưng cứa từng nhát đau đớn vào tim Harry trong suốt 6 năm học ở Hogwarts và 1 năm rong ruổi tìm kiếm trường sinh linh giá trong hiểm nguy, Harry xuất hiện như một tượng đài điển hình trong truyện: chính nghĩa, có định hướng, quan điểm rõ ràng, dũng cảm, liều lĩnh và… nổi tiếng. Cậu luôn có hào quang bên người, từ một đứa bị hắt hủi, vào Hogwarts cậu trở thành tâm điểm, dĩ nhiên là đủ loại tâm điểm: tâm điểm ngưỡng mộ tự hào của dân Gryffindor, tâm điểm dè bỉu, khinh khi của dân nhà Slytherin lẫn tâm điểm của các cô gái. Harry đi đến đâu cũng được đánh giá cao, từ bộ trưởng bộ pháp thuật đến ông thầy dạy độc dược vốn coi mẹ cậu là học trò cưng, thế nhưng đằng sau đó chính là cậu bé cần được thấu hiểu bởi Hermione Granger, cần được sát cánh và ủng hộ mọi bề từ Ron Weasley, cần được yêu thương không màn bởi Ginny Weasley, cần được nếm hương vị ngọt ngào đầu đời từ Cho Chang, cần tình cảm gia đình thiêng liêng to lớn cùng những vòng tay chào đón mọi lúc của gia đình Weasley, và trên hết, luôn cần được dạy dỗ đàng hoàng. Sự dũng cảm cách liều mạng một ranh giới mỏng manh nếu không có bàn tay của giáo sư Albus Dumbledore cùng những bài học cuộc sống vô giá hay người mẹ hiền – giáo sư Minerva McGonnagall, chủ nhiệm nhà Gryffindor, luôn quan tâm giúp đỡ, cậu cũng sẽ khó nhận ra cái tốt lặng lẽ, vô hình nằm ẩn mình trong cái tà ác nếu không có sự hi sinh vô bờ của Severus Snape xuất phát từ tình yêu vô hạn với người mẹ có đôi mắt xanh xinh đẹp, dù đó chỉ là tình cảm cá nhân, nhưng nó lớn đến mức ông sẵn sàng dang tay bảo vệ Harry dù rất ghét James Potter chỉ vì Lily. Yêu thương là dòng chảy chủ yếu chảy suốt bộ truyện, cũng là điều cô Rowling gửi gắm rất nhiều, xoay quanh mỗi nhân vật đều là câu chuyện cảm động chan chứa tình cảm, dù có là Draco Malfoy cũng là tình cảm gia đình mãnh liệt đáng trân trọng, những tình cảm đẹp ôm ấp lấy cậu bé Harry vốn thiếu thốn tình thương, nuôi dưỡng cậu trở nên cao lớn về nhân cách, vĩ đại về cách nhìn, ấm áp và nhân ái vô thường. Yêu thương quan trọng lắm, nó nung chảy hận thù, nó dang đôi cánh kì diệu khiến nụ cười bừng sáng, nó làm thế giới chói chang với thứ ánh sáng ngọt ngào. Gần 9000 trang truyện với bao màu sắc, có lúc hồng dịu có khi u ám xám xịt, có lúc khiến ta mỉm cười, nhưng lắm khi cướp đi bao giọt nước mắt xót xa, nhưng khi nào yêu thương cũng xuất hiện, thắt một chiếc gút đơn giản vẹn toàn, đọc Harry Potter ta bình yên như thế.



Cám ơn cô Rowling đã chấp bút bền bỉ đầy tâm huyến để tạo nên một Harry James Potter gần gũi và bản lĩnh, soi bao con người trong đó. Cám ơn Harry đã xuất hiện trên đời và khiến tuổi thơ của mình cùng hàng vạn đứa trẻ trở nên lấp lánh và sống động. Nâng từng cuốn truyện rời nhỏ đến ôm đầy những tập truyện dày bìa đẹp trong tay, mình trân trọng quý mến nó đến vô cùng, mình biết những vốn liếng và suy nghĩ mình có bây giờ xuất phát rất nhiều từ đấy, từ những tâm huyết vô bờ của người nữ văn sĩ này. Một lần nữa, cám ơn và chúc mừng sinh nhật, cô J.K Rowling.

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014



[ Trước tiên đây là nhạc nền của FIFA online và trailer The Sims 3 Generation]

Trước hơn nữa đây là bài tôi rất hay nghe khi ánh sáng và nhiệt huyết bị những cảm xúc không tên dập tắt ngúm, nhạc dạo của nó gây hưng phấn, và lời của nó chính là cái tuổi trẻ mà tôi luôn muốn thắp bừng lên.
Những ngày tôi 17, những ngày còn khoác lên người áo trắng học sinh, những ngày chỉ còn biết giấu những cảm xúc, những ước mơ, những hoài bão, những khát khao được khám phá sau thật nhiều trang vở, hàng trăm bài toán và đầy ắp những con chữ rập khuôn, những tháng ngày tôi còn chưa bước ra ngoài mà chỉ biết ngồi bên khung cửa và mường tượng, mà suy tư, mà vẽ vời. Tôi là một con bé như thế, đoán lường ít, nhưng mơ mộng, suy nghĩ vẩn vơ lại nhiều, không nhớ bao nhiêu lần ở tuổi 17 tôi nguệch ngoạc những đường uốn lượn đầy màu sắc cho tương lai mà nào biết sau này nó chỉ toàn đường gấp khúc. Những ngày tôi 17, tôi có một tình yêu, anh cũng như tôi, cũng đoán ít mơ nhiều, cũng tràn đầy sức sống và năng lượng, thích những gì tôi thích, nghe những âm điệu tôi nghe, mơ những gì tôi ước. Bao nhiêu lần tôi không thể nhớ, ở tuổi 17, tôi cùng anh nói về những gì sau này, không phải sau này xa xôi, mà là ngay chính sau cánh cửa lớn ai cũng phải qua trước mặt. Chúng tôi tự nhiên ở bên nhau, tự nhiên chia sẻ, bước vào tuổi trưởng thành cùng nhau như điều đương nhiên phải thế.

Two kids no consequences
Pull the trigger, without thinking
There's only one way down this road


Cứ như hai đứa trẻ chẳng màng đến sau này
Kéo cò súng không chút suy nghĩ
Còn cách nào khác ngoài lao xuống lối mòn?



Và rồi cũng tự nhiên không còn gắn kết, chính bản thân tôi còn không nhớ tình yêu tuổi 17 của tôi đóng lại vì đâu, vốn từ đầu mọi thứ đã không mấy ổn thỏa, nhanh hơn bình thường cho phép, đóng lại lâu hơn bắt đầu một chút. Nếu thời gian có quay lại, tôi cũng không biết phải làm gì để giữ anh, chắc anh cũng thế, nếu thời gian có quay lại, anh cũng chẳng biết làm sao để đi qua quá tuổi 18 với một con nhóc như tôi.
Mọi thứ tự nhiên đến mức tôi chấp nhận nó, không thể trách móc, tôi nhìn cửa đóng, nhìn anh biến mất, nhìn anh vui, nhìn mọi thứ lại như cũ, cuộc sống lại như trước kia, trước tuổi 17 của chúng tôi, cứ như những dự định, ước mơ, nhiệt huyết kia chưa bao giờ được chấp bởi 2 ngòi bút, tôi yên lặng bôi những đường lượn sóng, kê thước vẽ đường gấp khúc, mọi thứ vẫn trôi, tôi không lí giải được mình buồn hay vui.

It was like a time bomb set into motion
We knew that we were destined to explode
And if I have to pull you out of the wreckage
You know I'm never gonna let you go

Giống như quả bom đã hẹn giờ vậy, chúng ta đều biết số phận định đoạt sẽ nổ tung
Và nếu anh có phải đẩy em khỏi đám đổ nát đó
cứ yên tâm rằng anh sẽ không bao giờ để em đi nữa đâu.




Tôi viết những điều này chẳng nhân dịp nào, cũng chẳng phải vì đang ngồi hồi tưởng, tôi có thói quen đánh dấu một người, một sự kiện nào bằng âm thanh hay mùi hương. Ví dụ ngày đầu tiên ba tôi mua ipad, tôi là đứa cầm đầu tiên, nên những khi ngửi mùi da bọc ipad, tôi nhớ ba của những năm tôi 16, ba hơi già, ba hay cười với tôi, chứ còn nếu là ba trẻ trung, có lẽ tôi sẽ nhớ mùi của cây vợt bóng bàn ba xếp trong góc tủ. Tôi nhớ những ngày học cấp 1 cùng đám bạn khi ngửi mùi canh bí đỏ trong hơi ẩm trời sắp mưa, đơn giản món đó chúng tôi ăn suốt những bữa trưa gần hè. Tôi nhớ quay quắt nhà ngoại khi nghe mùi gỗ cũ, sách cũ, hay chỉ đơn giản khi nhìn thấy chồng quần áo bừa bộn trong góc nhà. Tôi vẫn hơi run khi nghe Everyday I love you của Boyzone, và hay mỉm cười nhớ những tháng ngày rửa chén hát ầm ĩ cùng ông anh khi giai điệu bài All I Have To Give của BSB vang lên. Tương tự vậy, tối nay tôi đã nghe nhạc của Boys Like Girls và bài hát Time Bomb này, và đó là những bài tôi đã đánh dấu anh, chỉ cần những bài hát hơi hơi có xu hướng alternative rock, biểu diễn bởi những anh chàng giọng trầm khỏe đều gợi tôi nhớ đến anh, dĩ nhiên chỉ trong giai đoạn tôi còn thích anh quá nhiều, không phải bây giờ.

Vì vậy khi có người bạn hỏi tôi: Khi nào biết mình yêu?
Tôi trả lời, theo 9gag, và thấy đúng lắm: Khi nghe bài nào cũng liên tưởng được hết :).

Thế thôi, tự nhiên tôi nghe và nhớ đến anh của những ngày chúng tôi 17. Anh không phải người giỏi giang, cũng không xuất sắc, càng không quá tốt bụng, nhưng anh nhiệt huyết và mạnh mẽ, tôi luôn có cảm giác mình là bó củi còn anh là bố đuốc, khi nào buồn, khi nào lụi tàn, có thể dựa anh một chút để lấy "cảm hứng". Tôi đã thích và ngưỡng mộ anh theo cách của mình, như bao đứa con gái khác ngưỡng mộ người yêu, chỉ khác chúng ngưỡng mộ tài năng, đẹp trai, còn tôi thật sự thán phục điều khác, có thể quá lí tưởng, nhưng đó có lẽ là điều duy nhất giữ anh ở trong lòng tôi.

Tôi không nhớ vì sao nó tắt, hay ít ra là tắt với tôi.
Tôi không hiểu vì sao tôi không còn có thể dựa, dù giai đoạn sau này tôi mất lửa rất nhiều, đôi lúc tôi ước được như xưa, chỉ cần nhìn một cái, chỉ cần anh cười một cái, mọi thứ sẽ lại yên bình.
Nhưng điều đó lạc dần, rồi mất hẳn :)

Got my heart in your hands, like a time bomb ticking
It goes off, we start again
When it breaks, we fix it


Đặt tình cảm của em vào anh, như một quả bom đếm giờ
Nếu nó nổ, chúng ta sẽ bắt đầu lại
Nếu có hư hỏng, mình sẽ cùng sửa mà ha.

Còn quả trẻ để bình tĩnh giữ những gì đang chệch đi, tôi biết thế chứ, tôi sẽ cùng sửa những lỗi lầm, sẽ cùng bắt đầu lại khi sụp đổ, với một người khác. Tôi luôn ý thức được điều đó sẽ đến, chỉ là không biết bao giờ. Tôi luôn ý thức được anh vẫn ở đây *áp ngực trái*, nhưng sẽ không phải người đi cùng tôi mãi. Đơn giản vì trong giai đoạn khó khăn nhất, mọi thứ đã đứt gãy. Nhưng có lẽ những người đến sau này, có thể tôi sẽ yêu thương họ theo cách khác tốt đẹp hơn, dành nhiều hơn cho họ sự trưởng thành của mình, tôi sẽ biết kiềm chế cảm xúc, sẽ đủ lớn, đủ bình tĩnh để mọi thứ luôn trong giới hạn. Có lẽ sẽ vậy...
Nhưng tuổi trẻ trong tôi, sự nhiệt huyết ham muốn làm tất cả mọi thứ, phá mọi giới hạn và cả sự ngu ngốc, dại khờ, nóng nảy nhiều lúc vô tình làm người khác tứa máu, đã nằm lại ở anh và tuổi 17. Tôi sẽ vẫn làm những gì mình thích khi còn trẻ, vẫn lập những kế hoạch điên cuồng, vẫn sẵn sàng thử thách, sẵn sàng đi xa, sẵn sàng chơi tới nơi, liều tới chỗ, nhưng cái trẻ trung có phần phá luật của tôi, cái con nít ngông nghêch nó đã nằm lại :), đâu đó nó chỉ ghé thăm tôi một lần, thổi tung lên, rồi đi qua đứa khác mất khi thấy chuyện của tôi quá chán.
Nói cách khác, anh là tuổi trẻ của tôi.

Có những điều chỉ đến một lần, ào ạt, tới tấp :)
Dù có ham hố chơi lại lần nữa, có kinh nghiệm rồi, cảm giác nó vẫn là lần hai thôi :).