Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Một tháng rưỡi

Tự nhiên muốn viết một bài cho khoảng thời gian vừa qua, thế thôi.


Một tháng rưỡi từ ngày qua đây, từ khoảnh khắc đầu tiên đặt hai chiếc vali cồng kềnh từ sân bay lên sàn phòng này. Khi ấy anh resident advisor cao to da đen thân thiện nói cực nhiều, giới thiệu cực chi tiết, mỗi tội mình thì đừ vì bay 8 tiếng, với chả cũng chưa quen cách nói tiếng anh bên này, thế là nghe được cỡ hơn nửa, mấy ngày sau thiếu điều đi gần hết cái nhà 7 tầng để tìm phòng giặt đồ. Mình đã từ tốn lôi đồ ra từ vali, xếp gọn gàng rồi tung tăng đi tìm trường, tìm chỗ ăn uống. Món đầu tiên ăn là mì ramen ở Macquarie Shopping Center, một ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp vì nó quá dở, sau này mới phát hiện do mặt ngu ngơ ngác mà chọn ngay món tệ nhất menu. Ngày đầu tiên, mình thấy con đường từ nhà đến trường rõ dài, trời rõ lạnh. Ngày đầu tiên rồi tuần đầu tiên, mình không một khoảnh khắc nào thầy buồn, cứ vô tư tận hưởng, lần đầu ra train station, lần đầu cầm cái bản đồ trên tay rồi đi khắp nơi, lần đầu ra Sydney central, ngắm nghía những nhà hàng nho nhỏ xinh xắn với ánh đèn vàng mờ lộng lẫy, đi qua nhiều bảo tàng nghệ thuật to lớn, đứng trên cầu cảng nhìn về phía nhà hát con sò nổi tiếng, chụp đủ thể loại hình ảnh, đi đủ thể loại nơi cho đến khi chân mất cảm giác, lần đầu tiên đi sang chợ cá ăn hải sản để rồi bị mưa dập ướt nhẹp, trời thì tối kêu mãi taxi không tới nơi, đành nhờ vả cặp vợ chồng Trung Quốc chở ra ga, rồi lết về nhà trong tình trạng run lẩy bẩy, người nóng ran, vậy mà không bệnh nhiều, vẫn đủ sức hớn ha hớn hở lên Canberra vài ngày sau đó.

Ngày đầu đi học, mọi thứ mới mẻ, có lẽ trước kia chưa bao giờ nghĩ phải làm quen cái mới sớm thế này. Bạn bè xung quanh nói đủ thứ tiếng, tiếng Trung Quốc nhiều cực, mò mẫm mãi mới quen được một nhóm người VN, lúc đang đứng nói chuyện với một trong nhiều bạn ấy thì gặp một tai nạn rõ khó đỡ, cả hai đứa bị một bạn phía sau vấp té ngã đè khi đang đứng ở bậc cầu thang, mình thì trặc chân, sưng vù cả hai ngày, bạn kia chẳng rõ thế nào, sau này cũng chưa gặp lại, dù có giữ contact.

Ngày chủ nhật đầu tiên ở đây, nghĩa là qua một tuần đầu, mình mới bắt đầu biết buồn. Đó là lúc ôm chậu đồ đầy cóng xuống phòng giặt, đó là lúc tự nấu bữa cơm, đó là khoảnh khắc mình tìm khắp các phòng sinh hoạt chung để tìm máy hút bụi. Mình vẫn còn nhớ, trên quãng đường từ tầng ba lên tầng sáu hôm ấy, mình đã đi thang bộ, và suy nghĩ: mình đang làm gì ở đây thế này? Ngày chủ nhật giờ này ba mẹ vừa dậy, thường mình là con dậy trễ nhất nhà, ba mẹ sẽ gào thét vừa giật mền gối kêu, vừa mua đồ ăn sáng bày sẵn trên bàn, cả nhà ngồi ăn cùng nhau, nói vài chuyện phiếm phũ rồi ba sẽ lái xe chở ra bể bơi, cả nhà lại làm màu tung tăng ở cái hồ bơi vốn chả có mống nào ấy. Sau đó sẽ là bữa trưa ngon và hoành tráng nhất tuần, buổi chiều mình sẽ nằm xem Olympia với ba, phụ mẹ làm bánh, quát tháo thằng em học anh văn.... mình đã trải qua quá nhiều ngày chủ nhật như thế, chợt hôm nay cứ như "breaking the habit" vậy, khác hẳn, mấy ngày trước lo đi chơi vui quá, mình đã quên bẵng mất, cho đến hôm đó... chẳng nhớ ngày chủ nhật đầu tiên ấy mình có khóc không, chẳng nhớ mình đã buồn thế nào, chỉ biết mình tự nhủ phải cố lên và leo lên giường ngủ suốt 5 tiếng.



Bây giờ đã 1 tháng rưỡi rồi, đã 5 ngày chủ nhật như thế trôi qua, mình đã đi học, đã tiếp xúc nhiều hơn, bài vở nhiều hơn, mối quan hệ cũng bận rộn hơn. Cũng là mỗi sáng 20' đến trường, vẫn là những ngày làm quen bạn bè và cách học mới, vẫn là những lúc nấu ăn một mình, học một mình và ngủ một mình. Ngẫm lại một con bé 20 tuổi cách xa gia đình 4 múi giờ, 8 tiếng bay và cả một đại dương bự chảng cũng chẳng phải điều to tát khi ai ở tuổi ấy cũng sẵn sàng để bay xa. Những khi nghĩ về nhà, mình thường nhớ đến sân bay, trước ngày đi mình nghĩ nhiều nhất cũng đến cái sân bay, cảm giác mọi người đứng đó và mình đẩy hành lí vào là thế nào nhỉ, cảm giác ngồi trong phòng chờ khi gia đình ở ngoài là thế nào, mình đã tự hỏi, tự vẽ nhiều lắm, để rồi chỉ đơn giản là cầm cuốn passport, đẩy vali nhẹ nhàng qua, lúc đó đầu óc trống rỗng, mình cũng bận kiểm tra đồ đạc các thứ, cứ thế khi máy bay bay mình vẫn loay hoay tìm cái earphones nhét sâu dưới balô, cũng chẳng ghê gớm lắm. Ngày ở VN, mình nghĩ về cuộc sống bên này, thường vừa háo hức vừa sợ, giờ thì thường, nó còn an toàn hơn ngày ở VN, vô số lần mình đi chơi về lúc 11h đêm mà vẫn vô tư đi một mình trên con đường vắng tanh về nhà từ trạm train, điều mà ở VN có đi xe máy cũng không dám. Ngẫm lại, bạn bè thường khen mình gan dạ, ba mẹ và chú bác cũng ngạc nhiên khi đứa con gái được che chở nay lại đòi đi xa, nhưng quả thật mình chẳng thấy có gì ghê gớm, buồn đôi khi là cái ai cũng phải vượt qua, nhưng kiểu song hành đó cũng nên tìm ra niềm vui cho mình, mình có niềm vui được học trong môi trường tốt, có bạn bè dễ thương bên cạnh, sống ở nơi yên bình và phát triển, mỗi giai đoạn cuộc đời có cái hay ho, nhiệm vụ của người sống chỉ là cầm lái vững và tận hưởng thôi.


Tóm lại 1 tháng rưỡi và mình đang vui cực kì :">. Không thể nói là vui mọi lúc, nhưng ít ra hạnh phúc với cái mình chọn và đang có. Từ ngày qua môi trường mới hẳn và sống tách biệt, mình nhận ra có nhiều nỗi buồn trước kia sâu hoắm giờ hóa ra đơn giản, có những sự cô đơn trước kia là quá mệt mỏi giờ hóa nhẹ tênh, có những người trước kia quá quan trọng, giờ cứ mờ dần, nhạt dần... có lẽ cách tốt nhất để chấm dứt sự ẩm ương là bỏ hẳn nó qua một bên, có lẽ cách để trưởng thành hơn là rẽ đi hướng khác.

Lại một lần nữa, mình không hối hận với quyết định đưa ra. Mình thật là tuyệt vời mà <3.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét