Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Nhỏ bé như tôi ~

Ít ai biết ở nhà mình được gọi là Tí Nị, phần vì ba mẹ ít gọi ở nơi đông người, phần khác mình quá thích cái tên Phương Quỳnh đến nỗi đi đâu cũng dùng nó đầu tiên. Ngày còn bé, mình hỏi mẹ tại sao đặt tên con là Tí Nị, mẹ cười bảo cho phù hợp với cái "Làng Xì Trum" của nhà mình, ngẫm lại cũng đúng nên mình không thắc mắc thêm. Nhà có ông anh lớn nhất tên Tí Nâu, sau đó là Tí Đen, Tí Xiu, đến mình, rồi Tí Hí, Tí Nghé, Tí Tin,... nghe nhỏ nhắn lông bông đáng yêu vô cùng, mấy anh em ngày bé lùn tịt lem nhem bên nhau, giận dỗi bo xì khóc lóc om sòm cả ngày, mới đấy mà mười năm.

Lớn lên học tiếng anh mới biết tên Tí Nị bắt nguồn từ Tiny, nghĩa là nhỏ bé. Lúc này mẹ bổ sung khi sinh ra mình nhỏ gọn trong tay ba mẹ, ấn tượng quá nên gọi thế luôn. Ngày còn ở Việt Nam, tuy cũng ý thức mình có đôi bàn tay với những ngón nhỏ nhắn, lọt thỏm so với bạn bè nhưng vẫn chưa cảm rõ lắm, bởi chiều cao chấp nhận được và dáng dấp cũng ở mức trung bình, không đến nỗi bé tẹo như viên kẹo hay tí hon như hạt tiêu cay, vẫn chống vững chân khi đi xe máy, vẫn tự tin mang giày thể thao không đệm, mà đâu ngờ do thế giới khi ấy còn nhỏ.

Ngày đầu đi học ở Úc, nhìn những cô gái người tây cao hơn một đầu rưỡi, tự tin sải bước với đôi chân dài và phong thái tự tin, ngắm những bạn trai châu Âu khỏe khoắn trong áo thun còn mình co ro trong lớp áo lạnh dày và tái mặt khi ngọn gió lạ thổi đến, chợt thấy cái tên Tí Nị đúng lắm, bây giờ mình nhỏ nhắn, lạc lõng giữa nơi to và càng lớn hơn do xa lạ này. Nhưng rồi mọi thứ cũng ổn khi mình dần quen, sức khỏe tốt hơn cho phép mình ăn mặc giản đơn khi trời trở lạnh, phong thái tự tin cho phép mình ăn nói cởi mở hơn, cảm giác nhỏ bé đúng cái tên cũng nhạt dần. Vòng quen biết mở rộng khiến mình bận rộn, không còn thời gian rảnh nhiều để suy nghĩ, quan tâm đến cảm giác ngày đầu tiên.




Thế nhưng khi được một đứa bạn chụp tấm hình này, mình chợt lại thấy nhỏ bé. Con đường dẫn vào trường ngập trong màu đen sóng sánh như vết loang coffee ai vụng về đánh đổ, vài ngọn đèn rất sáng nhưng không ấm, lạnh lùng điểm trang cho nơi này, vẫn thế, vẫn loại ánh sáng trắng lộng lẫy,  hắt ra từ những bóng đèn đẹp đẽ ven đường, vẫn con đường sạch sẽ, yên lặng, chìm dưới hơi lạnh đã dần quen, nhưng sao xa lạ quá. Mình thật sự nhỏ bé giữa ngôi trường đủ mọi màu da này, thật sự lọt thỏm giữa thành phố hoa lệ hoành tráng này. Mong ước cái lặng yên tĩnh mịch được thay bằng vài tiếng rao dung dị hay bầu không khí ngập tràn hơi nước ẩm có chút mùi bắp nướng thơm lừng bỗng trở nên mãnh liệt, cảm giác nhớ quắt quay cái quen thuộc ào về, mình cài vội lớp áo khi cơn gió mạnh lướt ngang, chẳng có gì thay đổi sâu bên trong cô gái bé nhỏ này cả.


"It's always good to be home"

Mình chưa đi đâu nhiều khi còn ở Việt Nam. Khi bạn bè đua nhau đi phượt thì mình gấp rút hoàn thành hồ sơ lẫn bảng điểm để sang nước ngoài, lúc chúng nó hè nhau tụ tập thành từng nhóm cắm trại qua đêm thì mình kéo vali lên máy bay ngồi tám tiếng, ngắm bầu trời đen kịt từ cửa sổ, không ý thức được máy bay đã bay xa đến đâu, chỉ biết đang rời dần, càng lúc càng xa vạn dặm cái nơi chứa chấp, nuôi dưỡng, ôm ấp, chở che mình từ bé. 

Thật đáng tiếc vì Việt Nam đẹp lắm, đẹp ở những ngóc đường nhỏ và bãi biển mượt, đẹp từ nụ cười thân thương bà bán hàng đến đám trẻ miền núi cao mù sương. Càng đáng tiếc hơn mình chỉ nhớ đến những điều ấy khi đã rời xa, khi 8/3 ở nước Úc lặng yên như tờ, vài bó hoa tươi tắn để sẵn ngay ngắn thành hàng trong siêu thị, mình chợt nhớ Việt Nam với những vỉa hè trải đầy hoa bán, chạy xe dừng đèn đỏ mà nhìn mãi không thôi. Hình ảnh hoa tươi đẫm sương nằm giản dị trên tấm bạt nơi vỉa hè coi vậy mà thu hút lắm, nó không mang vẻ lạnh lùng xa cách như bên này, nó không sạch sẽ, đẹp đẽ nhưng rất thi vị, cũng như những gánh tàu hủ, súp cua, những xe há cảo, hủ tíu gõ, hoành thánh, chuối chiên với vài ba chiếc ghế nhựa cũ nằm lăn lóc. Mình và bọn bạn thường dựng xe bên cạnh, nhặt ghế ngồi duỗi chân thoải mái, một tay ôm cặp, tay kia ôm dĩa thức ăn lề đường, vừa nhai ngon lành vừa tám chuyện xuyên thời gian. Mùi bụi đường, mùi xe cộ, mùi mồ hôi lẫn trong không khí, lẫn mùi thức ăn thơm nao lòng, tất cả thật quá nhiều so với hương hoa lá giản đơn trong lành nơi này, hít đầy phổi thứ không khí dễ chịu nơi đây, trong mát ngọt ngào, nhưng thiếu vắng nhiều lắm.


Là do mình sang đây khi đã 19 - tuổi mọi người bắt đầu thận trọng với nhau, hay do cách sống lạnh lùng, thân ai nấy lo, nhà ai nấy ở đặc trưng của dân Tây mà mình thường xuyên thấy vắng vẻ. Nhiều lúc thèm ghê gớm ai đó chửi vào mặt, chửi thật lòng hay bỡn cợt cũng được, miễn quan tâm đủ để đùa như thế. Nhiều lúc ước có ai ngồi cạnh buôn chuyện thâu đêm suốt sáng hay kéo tay đi ăn bất kể ngày đêm, cùng mình làm những trò điên khùng bất tận, cùng lắng nghe những câu chuyện không đầu đuôi và kết thúc nhảm nhí. Mình lại đòi hỏi quá đáng, ở tuổi 19, 20, người ta bận rộn với những dự định và sự nghiệp, cuộc sống thoi đưa có khi nào ngừng bước, làm sao có ai dành thời gian cùng mình như những đứa đã thân quen từ ngày còn cấp 2 cấp 3 rảnh rỗi chứ? Cách sống tự lập, phóng khoáng, chuyện ai nấy giữ của người phương Tây đem lại sự tự do và tĩnh lặng không tưởng, ban đầu mình nghĩ rất hợp, do mình là đứa không ưa ồn ào, náo nhiệt, chỉ thích một góc đọc sách và viết lách thôi. Nhưng không toàn phần như thế, thật khó tin khi lắm lúc mình nhớ da diết bọn bạn lớn giọng hay oang oang bên tai, hay đập vai đau điếng hay vò đầu đến bết tóc, bên này yên quá, không ai giỡn với mình, không ai hét vào tai mình vì người ta lịch sự mà, không ai động viên quá khích như bọn nó. Được rồi, mình thua, mình thừa nhận mình tham lam, cái gì cũng nhớ, cái gì cũng muốn.

19 tuổi, mình rời khỏi nơi ấm êm, lật trang mới và tỉ mỉ, cẩn trọng viết từng dòng cho cuộc đời. Mình không hối hận vì rời đi xa, mình quản lí cuộc sống khá tốt, các mối quan hệ cơ bản vẫn vào guồng, dự định tương lai vẫn đủ đầy và sáng láng nếu mình cố gắng đến cùng như đã tính. Đã có lúc những bận rộn và thú vị nơi xa lạ này làm mình quên béng cái thành phố ồn ào, bát nháo ở nhà, nhiều khi niềm háo hức và ngưỡng mộ nơi nước bạn văn minh, đẹp đẽ, tĩnh lặng cũng làm mờ hình ảnh những con phố tấp nập kẻ qua người qua kẻ lại, những gánh hàng bày khắp vỉa hè hay những nụ cười chân chất dễ dàng bắt gặp mọi nơi. Nhưng khi chỉ còn một mình, khi cơn gió chuyển mùa lạnh lùng phất ngang, khi màn đêm kiều diễm khoe khoang chiếc áo đen huyền điểm chút vệt sáng rực rỡ, khi thư viện lớn thưa bớt sinh viên, khi con đường về chỉ một mình giữa màn mưa lất phất, khi ấy, mình ý thức sự nhỏ bé lẫn nỗi nhớ niềm thương chưa bao giờ thật sự tan đi, mình nhớ gia đình, nhớ thành phố như một hộp thủy tinh chứa đựng quá nhiều hình ảnh. Làm sao không nhớ khi nó thật đặc trưng và đong đầy kỉ niệm, làm sao yêu Sydney hơn khi mình lỡ thương nơi quen thuộc kia quá?

Thế thôi, gửi thành phố nhiều màu lắm thanh đủ vị của tôi.

Từ một Sydney trong lành đến vắng lặng.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét