Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Yêu là để thương

[More from my wordpress: phuongquynhwholeworld.wordpress.com]

Có quá nhiều lí do để một ngày tháng bảy đẹp trời, tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh cùng câu tự nhủ "Cuộc đời này quá ngắn để thứ tha tội lỗi quá dài cùng vết thương quá sâu". Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ quyết định ấy đúng; về mặt khách quan, tất cả bạn bè, người thân đều ủng hộ nhiệt tình; xét chủ quan, tôi thật lòng muốn thế, đơn giản ngoài người yêu anh, tôi không khao khát danh xưng nào nữa, đơn giản tôi giận anh có lí do chính đáng.

Như một cách nhắc nhở, tôi nhấn mạnh ba chữ "không thứ tha" với bất cứ ai nhắc đến anh, tôi tôn sùng cách sống lạnh nhạt với người cũ, gật đầu không đắn đo khi cô bạn cùng lớp tâm sự sẽ chẳng nhìn mặt anh người yêu trước đây, tán thưởng những bài viết thể hiện cá tính mạnh mẽ, một đi không ngoảnh mặt xót thương của người con gái hậu chia tay,... những điều nhan nhản ấy phần nào khiến tôi tin rằng tình yêu đắm đuối, chân thật một thời có thể được cắt đứt, xóa sạch tuyệt đối bởi ý chí, bởi thời gian, bởi sự lạnh lùng, cứng rắn.

Cho đến ngày tôi bắt đầu nghĩ "hay là gặp lại anh".

Tất cả bắt đầu khi anh chợt nhắn tin cho tôi. Bằng thái độ đanh thép lạnh nhạt cố hữu, tôi trả lời ngắn nhưng sặc mùi phũ phàng cởi bỏ. Cảm giác hả hê, kiêu hãnh như những nàng chân dài xinh đẹp sải bước trong bộ váy áo tôn dáng đắt tiền nơi Sài Gòn lên đèn, như kẻ chiến thắng vung gươm, ngoảnh mặt nhếch mép, không bận tâm kẻ thù bại trận bên vũng máu đỏ tươi cùng vết thương khó hàn gắn. Cuộc đối thoại trôi qua, nhiều phút, tôi chưa một lần cúi đầu băn khoăn.

Và anh nói: "Tôi không mong em tha thứ cho tôi, bởi tôi chưa bao giờ thứ tha cho mình"

Tôi nhớ mình đã phá lên cười, đoạn chọn lệnh xóa hội thoại như một dấu chấm gọn gàng, một màn chào hỏi hợp lí, một mảnh ghép hình vừa in cho hình ảnh tôi mới toanh trong tâm trí anh. Đêm đó tôi ngủ ngon, thẳng giấc trong niềm tự tôn tuyệt đối, để rồi nhiều ngày sau tôi nhận ra, mình đã sai. Có thể theo những bài viết nữ quyền trên mạng, có thể theo triết lí tôi theo đuổi bao lâu, tôi vẫn đúng rực rỡ, nhưng với lương tri tình cảm của mình, tôi sai bét ra rồi.

Tôi vừa làm gì thế này, trực tiếp tổn thương người tôi từng yêu?

Rồi như một đứa mộng du, tôi hẹn gặp anh và cuộc trò chuyện đêm đó chỉ còn tiếng cười và sự nhẹ nhõm. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn đem lại niềm thanh thản cho anh. Nếu như tôi sống hai năm trời trong hờn giận, phải tìm đến bản tính tự lập, lạnh lùng như một liều thuốc phiện ma mị, vực dậy bản thân khỏi thời kì tụt dốc không phanh; thì anh cũng có ngần ấy thời gian chìm đắm trong tội lỗi, bởi dẫu kết thúc đau thương thế nào, tôi cũng từng là người thân của anh, là thế giới anh ôm ấp trong tay. Để rồi sau tất cả, tôi hiểu được tình yêu thật sự là thứ tha. 


the-longest-of-rides-the-best-of-sparks-489824.jpg


Tôi đã cả gan dùng "tình yêu thật sự" khi chẳng định nghĩa nổi nó bằng câu chữ. Chỉ biết điều thiêng liêng, tốt đẹp từng tồn tại, dìu dắt hai đứa tôi suốt quãng đường khó khăn là tình yêu thật sự. Bởi tôi và anh, kẻ thì ngu muội lượm lặt mảnh kí ức vỡ tan đến rướm máu bàn tay rồi trở nên chai sạn, đứa chỉ biết bất động nhìn người từng dành nụ cười tươi tắn nhất cho mình đi khuất tầm mắt, nhưng chưa bao giờ thật sự căm ghét nhau. Chỉ cần biết đứa kia tổn thương, dù ở tư cách nào, đứa này vẫn khát khao được an ủi. Bởi chúng tôi yêu nhau say đắm ngay khi chẳng có gì khá khẩm trong tay, cũng như tôi vẫn châm chọc gọi anh là "tuổi thanh xuân" của mình, một 'tuổi thanh xuân' hoang sơ, giản đơn nhưng thu hút, quyến rũ. Bởi anh vẫn dõi theo tôi, nhớ số chai bia tôi có thể nốc cạn trước khi nằm vật trên lưng anh như mùa hè năm ấy, bởi tôi vẫn ủng hộ anh, ngay cả khi anh thảm hại hơn cả ngày chúng tôi thi Đại học. Tất cả những hồi ức đẹp đẽ ở quá khứ, lẫn sự tôn trọng, thuần quý mến ở hiện tại, đã khiến cả tôi và anh đều rộng lòng thứ tha.

Tôi thứ tha anh đã để mắt người con gái khác. Anh tha thứ cho tôi - người ích kỉ đẩy tình cảm vốn bền vững, trong trẻo vào bế tắc. Tôi thứ tha cho anh trong việc giấu diếm mối quan hệ với cô ấy. Anh gật đầu bỏ qua cho tôi, chấp nhận những lời lẽ không mắt, không tim, lạnh lùng bén ngọt được ném vào anh hôm ấy. Ngày nhỏ, tôi biết tình yêu có sức mạnh dẫn đường chỉ lối, hàn gắn vết thương, làm nên kì tích, phép màu khi đọc Harry Potter. Lớn lên, bằng những trải nghiệm sần sùi thô ráp, tôi hiểu hơn tình yêu sẽ hóa giải hiềm khích, làm mềm lòng tự tôn, thậm chí phục hồi giá trị một kí ức, hoàn thiện, tốt đẹp hóa một con người.

Đơn giản, tôi thứ tha cho anh vì lí do chính đáng.
Tôi không thể làm tổn thương chính mình, bởi hành động sát phạt người tôi từng thương.

[JN]



0 nhận xét:

Đăng nhận xét