Welcome to my very own tiny corner

Welcome to my very own tiny corner

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

Even seasons change






More from my Facebook

Ngày còn bé, một thay đổi nhỏ cũng đủ khiến tôi xuống tinh thần. Ví như hơn mười năm trước, có con mèo trắng, lông mượt như nhung ngày nào cũng trèo rào sang nhà tôi ăn cơm thừa, sau vài tuần không thấy chợt tôi nghe buồn dâng lửng lơ. Rồi ngày cuối cùng của cấp một, tôi vui vẻ cùng bạn bè đang nước mắt ngắn dài, chạy ùa ra cây phượng đỏ sau trường nhặt hoa, ép chặt nơi quyển sổ nhỏ. Tuy không khóc giọt nào nhưng niềm thương, nỗi buồn luyến tiếc đến ngẩn ngơ vẫn đeo đuổi tôi suốt hai năm lớp Sáu, lớp Bảy. Tôi vẫn nhớ mình chẳng thiết kết bạn cùng ai, nhìn đâu cũng thấy xa lạ, quanh quẩn giờ ra chơi cùng đứa bạn thân từ lớp một, chuyện trò đủ thứ trên đời. Cứ ngỡ tôi sẽ mãi đứng ngoài, nhìn thế giới liên tục đổi thay, nhưng không, năm lớp Tám tôi vô tình tìm được nhóm bạn cùng lớp hợp ý. Nghĩ cũng buồn cười, nếu như thích nghi được tính bằng ngày, bằng tháng với mọi người, thì tôi phải dùng đơn vị "năm". Có thể do tính tôi chậm chạp, cố hữu, nhưng dám chắc ai cũng từng như thế, cũng cảm thấy man mác trống vắng khi một điều quen thuộc dần rời xa.

Lẽ đương nhiên tôi chỉ ở bên nhóm bạn đó được 2 năm. Cấp Ba tiếp tục trườn đến, thực hiện cuộc đổi "cách mạng" lớn thứ hai trong đời. Lần này tôi chuyển hẳn đến thành phố khác, học hệ chuyên trái ngược với mơ ước, xa gia đình, bạn bè thân quen. Tôi đã rất buồn suốt những chuyến xe mờ sáng mỗi đầu tuần từ nhà lên trường, e dè nhìn bè bạn trò chuyện, mọi nỗ lực xen vào chẳng đến đâu. Khả năng viết lách của tôi tiến xa nhất có lẽ vào giai đoạn này, khi chỉ còn biết đọc sách và ngoáy bút để khỏa lấp nỗi trống vắng, lạc lõng. Nhưng rồi với tuổi đời và kinh nghiệm một lần bị biệt lập, tôi tạo ra phép màu khi trở thành một phần, dù nhỏ nhắn và ít được quan tâm, của xã hội đó chỉ sau năm đầu tiên. Niềm vui lên đến đỉnh điểm khi vào năm 12, trường tôi quyết định luyện thi thêm khối D (Toán Văn Anh ) tập hợp những học sinh có tư chất y hệt tôi vào cùng một lớp. Hơn 40 con người chúng tôi đã rất yêu thương, hiểu biết, chia sẻ mọi điều cùng nhau trong hơn chín tháng ngắn ngủi ấy. Và cũng rất tự nhiên, ngưỡng cửa Đại Học đến như một bông bồ công anh khổng lồ, mà chúng tôi chính là những nhành hoa nhẹ hẫng nhỏ bé, gió thổi mỗi người bay một nơi, xa xăm, đầy háo hức. 

 

Đấy không phải lần đầu tôi đối diện với xa cách, nhưng rõ ràng nó thấm thía hơn, bởi càng lớn con người càng sâu sắc, những kỉ niệm nhờ đó trở nên đáng trân trọng. Lớp 12 của tôi hiện tại chỉ còn vài thành viên thường xuyên gặp nhau, tất cả đều chấp nhận sự thật về dòng chuyển động của cuộc sống, về thời gian ăn mòn, về đổi thay,... với thái độ điềm nhiên trưởng thành. Tôi đi du học, lọt thỏm nơi thành phố hiện đại văn minh cùng lối sống độc lập, dứt khoác của Tây phương, chuyện thay đổi, chuyển mình gần như xảy ra mỗi khắc. Nhiều lúc vô tình đọc status nhỏ bạn ở quê nhà viết cho đứa bạn cùng phòng vừa chuyển đi với giọng thiu, chợt nhớ trong gần hai tháng trở lại đây, tôi đã phải nói lời chia tay với hơn bốn đứa thân thiết cùng nhà trọ, và từ khi nào cảm giác người đi người đến với tôi quá vô trọng lượng đến thế.

Người yêu cũ ngồi trước mặt, mỉm cười buồn nói: "Anh làm thêm ở quán coffee trước kia chúng mình ưa thích, nhưng nó thay đổi nhiều lắm". Tôi chẳng biết nên bày tỏ cảm xúc thế nào, nếu là con bé trước kia quen anh, hẳn có thể viết sớ an ủi dài hai trang A4, nhưng không, tôi chỉ đánh cạch li trà màu hồng nhạt còn bốc khói, ngước mắt nhìn anh, nhún vai: "Em quen rồi, đâu có điều gì ở bên mình mãi". 

Trong tâm trí tôi khi ấy, lần lượt tua đen trắng hình ảnh con bé khép kín nơi góc trường cấp hai, rón rén sợ hãi khi đưa ý kiến giữa lớp mười một đầy âm thanh, ánh sáng, mỉm cười hạnh phúc vô tư năm cuối trên ghế học sinh, xót xa nhìn bạn bè dần trôi dạt khỏi bến bờ kí ức, đau đớn khóc khi anh thay lòng, rồi cuối cùng, mạnh mẽ kéo chiếc vali vào khu nhập cảnh sân bay, biết rằng cuộc đời sắp thay đổi ở rất nhiều phương diện, mãi mãi.

Trưởng thành rồi tôi dần hiểu, những chuyển biến trong cuộc sống, bao gồm tan vỡ tình cảm, chia li gia đình, đổi thay vật chất,... đều là một phần của dòng chuyển động tự nhiên mà ai cũng phải (nên) trải qua hàng ngàn lần trong đời. Có những thay đổi chỉ đủ rung cảm xúc, nhưng cũng có nhiều đổi thay quá đột ngột, mạnh mẽ đến mức bào mòn ý chí, lòng tin con người. Việc lựa chọn giữa thích nghi và kiên định, thậm chí biến chúng thành niềm vui, cơ hội hay sâu sắc hơn thành kinh nghiệm để đời là điều phi thường mà chỉ có những kẻ đủ can đảm nhìn nhận đổi thay có thể làm được.


[JN]

0 nhận xét:

Đăng nhận xét